Cũng có người lập tức phản ứng, không muốn ở lại chỗ này hảo tổn, mà muốn kiếm một chỗ an toàn chờ đợi.
- Đã có quỷ xuống xe rồi. Không muốn chết thì tranh thủ thời gian cách chỗ này x axa một chút. Đừng chết ở đây, kẻo đến lúc đó lệ quỷ lại khôi phục thì phiền to.
Giờ phút này, toàn bộ hành khách lại thống nhất, đều đồng loạt đi về phía Dương Gian.
Cái này có thể gọi là hoảng hốt chạy bừa,
Không phải lựa chọn của Dương Gian đúng. Mà là ở chỗ này, khắp nơi đều có quỷ, đâu đâu cũng có nguy hiểm. Không ai muốn một thân một mình rời khỏi chỗ này quá xa, kẻo lại bị mất tích.
Tụ tập lại một chỗ, nói không chừng sẽ tăng cao xác suất sinh tồn lên một chút.
Mà bên phía Dương Gian đang tụ tập nhiều người nhất.
Đồng thời chỗ của hắn không có lệ quỷ, là một phương hướng cực kỳ an toàn.
Toàn bộ nhân tố đó tập hợp lại, khiến cho con đường nhỏ mà Dương Gian đang đi trở thành cọng cỏ cứu mạng.
"Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đồng loạt chạy về phía này?"
Dương Gian thấy vậy, liền giật mình một cái.
Mục đích của hắn là qua cổ trạch để đưa thư. Nhưng những người hành khách kia không phải người đưa thư, không liên quan gì đến nhiệm vụ đưa thư cả. Nên bọn họ đi theo hắn cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.
Tuy nhiên, Dương Gian cũng không đi ngăn cản bọn họ.
Hiện tại mọi người đều đang chạy trối chết, nếu ra tay, đám người kia sẽ tức giận, liều mạng với hắn cũng nên.
- Chạy qua cổ trạch, không nên chờ đợi ở chỗ này.
Dương Gian và Lý Dương, còn có đám người Dương Tiểu Hoa, Ưng Ca đang chạy đến nhanh chóng tiến vào trong mảnh rừng già, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi con đường cái mà xe buýt quỷ đang đậu.
Trên bầu trời đen kịt bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ.
Những hạt mưa này không bình thường, đều là do lệ quỷ mang đến.
Dương Gian dùng quỷ vực bao phủ xung quanh, ngăn cản sự ảnh hưởng của nước mưa, cũng ngăn cách những loại nguy hiểm khác. Hắn không muốn trêu chọc vào những con lệ quỷ khác, kẻo lại gia tăng độ khó khăn cho nhiệm vụ lần này.
Mà giờ phút này, Chu Đăng đang đeo mặt nạ da người lại nảy sinh ý nghĩ.
"Nếu chỗ này dã không thể ở lại, vậy liền qua cổ trạch nhìn xem. Ở chỗ này chờ đến lúc xe buýt quỷ khởi động lại, chỉ sợ mình cũng không có cơ hội này."
Hắn ta cảm thấy tòa cổ trạch kia không đơn giản, khả năng sẽ có thu hoạch. Qua đó sẽ tốt hơn việc ở chỗ này đối kháng với lệ quỷ.
Trước mắt, hành khách xuống xe chia thành ba phần. Một phần bị lệ quỷ truy sát, chỉ có thể chạy trốn, không thèm quan tâm gì khác. Một phần bị lệ quỷ áp chế, giết chết ngay tại chỗ. Còn lại là những người cảm thấy chờ ở đây không phải là cách, nên đi theo Dương Gian, tiến đến cổ trạch để lánh nạn.
Dù bên kia có nguy hiểm đi nữa cũng sẽ tốt hơn việc ở lại đây, đối mặt với một đống lệ quỷ đang không ngừng đi xuống xe.
Tiếng kếu thảm thiết liên tục xuất hiện và quanh quẩn trong không gian yên tĩnh.
Đến rất đột ngột, nhưng biến mất cũng rất nhanh.
Một lát sau.
Xung quanh xe buýt quỷ liền khôi phục vẻ yên tĩnh giống như chết.
Hai bên chỉ còn lại mấy cỗ thi thể, cùng những con lệ quỷ khủng bố đang bồi hồi.
Không ít người lập tức tràn vào con đường nhỏ uốn lượn bên trong rừng già.
Kỳ quái chính là, khi đám người tiến vào bên trong mảnh rừng già kia, liền không có lệ quỷ để mắt đến nữa. Rõ ràng xe buýt quỷ đang đậu cách đó không xa, thế nhưng quỷ lại không đi vào trong rừng.
Thậm chí có người còn nhìn thấy một vài con lệ quỷ đuổi theo bọn họ, muốn tiến vào rừng già. Nhưng khi sắp sửa bước vào, bọn chúng liền bị ép dừng lại, chỉ có thể loay hoay phía ngoài, không thể lại gần. Giống như có thứ gì đó đang ngăn cản, không cho lệ quỷ tiến vào bên trong khu rừng.
- Chỗ này an toàn, lệ quỷ không đi vào.
- Đúng là khó tin, khu rừng này lại có thể ngăn cản lệ quỷ tập kích. Quả nhiên lựa chọn vừa nãy là đúng. Nếu không hiện tại tôi đã bị quỷ giết.
- Dù sống sót thì thế nào. Xe buýt quỷ cách chúng ta xa như vậy. Nếu nó khởi động lại, liệu chúng ta có đủ thời gian để lên xe sao? Không lên được xe, chẳng mấy chốc nữa, toàn bộ chúng ta sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục.
- Quan tâm nhiều như thế để làm gì. Trước tiên cứ sống sót đi đã rồi hẵng nói. Cậu muốn lên xe thì cứ lên, chứ tôi không dám đến gần xe buýt quỷ rồi đó.
Trong khu rừng liên tục vang lên tiếng bàn tán. Có người thầm cảm thấy may mắn vì sống sót, còn sau đó ra sao thì bọn họ không muốn nghĩ đến.
Vương Phong lẫn trong đám người, thấp giọng nói:
- Liễu Thanh Thanh còn chưa đến, cô ta chết rồi sao?
Ưng Ca ở một bên nói:
- Không biết, hình như cô ta bị quỷ tập kích, không rõ sống chết. Tuy nhiên, cô ta hẳn không dễ chết như vậy. Tôi chỉ thấy Tần Khai chết, bị một cỗ nữ thi cuốn lấy. Tên Đại Mạnh kia còn sống, hắn ta xuống xe rất nhanh. Đồng thời vừa xuống khỏi xe liền kéo dài khoảng cách, không bị lệ quỷ nhắm vào.