- Khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là cô gái tên Dương Tiểu Hoa kia lại vẫn còn sống. Đúng là quái lạ.
Sau đó hắn ta nhìn xem Dương Tiểu Hoa đang cầm quả bóng bay màu đỏ đậm đứng trước đám người.
Một người bình thường, ôm bắp đùi leo từ tầng hai lên tầng bốn, có thế sống sót qua ba trạm, thậm chí không bị quỷ giết chết khi xe chết máy. Có thể nói là may mắn đến không ngờ.
Vương Phong nói:
- Có lẽ là do Dương Gian chiếu cố cô ta. Cô ta và Lý Dương giống nhau, đều là người của Dương Gian.
- Có lẽ vậy.
Sắc mặt Ưng Ca khẽ động. Tay hắn ta thụt vào trong ống tay áo, cầm chặt một khẩu súng lục cũ kỹ.
Ở trong tình huống như hiện tại, không biết thứ đồ chơi này có phát huy được tác dụng nào không nữa.
Bởi vì hắn ta hiểu rõ, nhiệm vụ đưa thư tiếp theo đây mới là quãng thời gian nguy hiểm nhất.
…
Vì tránh né lệ quỷ bồi hồi ở xung quanh xe buýt quỷ, tòan bộ đám người không thể không lựa chọn tiến vào khu rừng già tối tăm bên cạnh.
Bên trong rừng già có một con đường nhỏ, quanh co, khúc chiết. Nó không quá dài, chỉ liếc mắt là có thể thấy điểm cuối cùng.
Phía cuối con đường là một tòa nhà cũ, dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, ít người qua lại. Nhưng trước cửa tòa nhà cũ kia có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ. Mà lúc này, hai chiếc đèn lồng kia còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Từ xa nhìn lại, chúng như hai con mắt đỏ hỏn, đầy quỷ dị.
Trong rừng già cực kỳ yên tĩnh, bước vào trong đó cứ như bước vào một thế giới khác vậy. Khiến cho người ta có cảm giác không được chân thật.
Mà để cho người ta cảm thấy khó hiểu nhất chính là dường như lệ quỷ không thể đặt chân vào chỗ này. Toàn bộ chúng đều bị ngăn cản ở bên ngoài, không thể đi theo đám người vào trong. Không những thế, ngay cả nước mưa linh dị ở bên ngoài kia cũng tự động tránh né khu rừng, không hề bay vào trong.
Chính bởi vì như vậy, nguyên bản một số hành khách đang sắp sửa bị lệ quỷ giết chết lại nhân họa đắc phúc, có thể may mắn sống sót.
Dương Gian khẽ lưu ý, giờ phút này, số lượng người tiến vào trong khu rừng đúng là không hề ít.
Cộng thêm những người đưa thư tầng bốn còn sống sót lúc trước nữa là chừng hai mươi người.
Xem ra sau khi xe buýt quỷ chết máy, số lượng hành khách bị quỷ giết cũng không nhiều như tưởng tượng.
Cũng đúng.
Cơ bản mà nói, có thể ngồi ở trên xe buýt quỷ đều là ngự quỷ nhân. Mặc dù thực lực không đồng đều, nhưng ít nhiều cũng có một chút năng lực tự vệ.
Vừa rồi, mới bắt đầu nguy hiểm, bọn họ đã nhanh chân trốn vào trong khu rừng già này, cho nên cả đám mới chết ít như vậy.
Nếu không có khu rừng này ngăn cản lệ quỷ mà nói, hiện tại chỉ sợ phần lớn người ở đây đều đã chết.
- Tôi không muốn đi về phía trước. Tôi quyết định sẽ ngồi ở trong khu rừng già này chờ đợi xe buýt quỷ khởi động lại. Sau đó nghĩ cách xông qua, leo lên xe và rời đi. Ngoài ra, nếu còn tiếp tục đi thêm nữa, để xe buýt quỷ rời đi, đến lúc đó toàn bộ chúng ta sẽ bị vây ở chỗ này đến chết. Có ai muốn ở đây chờ với tôi không? Tôi tên là Vạn Châu, sở hữu quỷ vực, có thể dùng thời gian nhanh nhất mang người khác leo lên xe.
Một vị ngự quỷ nhân tên là Vạn Chân đột nhiên dừng lại, không muốn tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng, định tạm thời ở lại đây, sau đó chuẩn bị để trở lại xe buýt quỷ bất cứ lúc nào.
Lời này vừa ra, không ít người nhao nhao dừng bước, sau đó kinh ngạc nhìn hắn ta.
Có người lập tức hỏi:
- Lời cậu nói là thật?
Người tên Vạn Châu kia nói:
- Đương nhiên là thật, chuyện này còn có thể dùng để đùa sao? Với lại tôi cũng cần người giúp tôi ngăn cản tập kích của lệ quỷ. Tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi leo lên xe. Chẳng lẽ mọi người định đi theo Dương Gian đến tòa cổ trạch kia. Bọn họ đến đó là có mục đích, nhưng chúng ta thì khác.
Sau khi đã vượt qua thời kỳ hung hiểm, hiện tại an toàn được đảm bảo, nên không ít người bắt đầu thay đổi tâm tư.
Trước đó bọn họ định đi theo mắt quỷ Dương Gian, nghĩ cách sống sót. Nhưng hiện tại, nghiêm túc suy nghĩ, dường như phương pháp của người tên Vạn Châu này ổn thỏa hơn một chút.
- Tính tôi một vé, tôi sẽ lưu lại.
- Tôi cũng đồng ý với kế hoạch này.
Có người lâm thời tạo thành một tiểu đoàn đội, lựa chọn phương pháp của vị ngự quỷ nhân tên Vạn Châu kia.
Đối với chuyện như vậy.
Không có ai để ý đến.
Dù sao tất cả mọi người cũng không quen, ai muốn làm gì thì làm, không cần phải quan tâm chi cho mất công. Mỗi người đều có quyền tự lựa chọn, không cần thiết phải cưỡng ép bọn họ cùng đi đến cổ trạch.
"Ngu xuẩn."
Chu Đăng khẽ liếc một chút, đồng thời trong lòng thầm mắng một câu.