Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2033 - Chương 2033: Mỗi Người Một Cái

Chương 2033: Mỗi Người Một Cái

Khu rừng già này sẽ an toàn?

Đừng có ngây thơ như vậy chứ.

Những chỗ mà ngay cả lệ quỷ cũng không dám bước vào chắc chắn có tồn tại điều gì đó kinh khủng. Chỉ là trước mắt nó chưa hiển lộ ra mà thôi.

Cho nên, khu rừng già này không phải là nới có thể ở lại, cần phải nhanh chóng rời đi.

Dương Gian đi ở phía trước nhất, hắn không sử dụng quỷ vực, mà đã hoàn toàn đóng lại mắt quỷ. Bởi vì lúc trước, ngay khi hắn đang duy trì quỷ vực, hắn đột nhiên cảm thấy bên trong khu rừng già này có thứ gì đó dòm ngó. Loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ, cho nên hắn mới không dùng mắt quỷ nhìn loạn xung quanh. Kẻo lại trêu chọc đến một số thứ không thể trêu chọc.

Hắn nhỏ giọng nói:

- Động tác nhanh một chút. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng già này. Chỗ này không hề tầm thường chút nào. Tôi sợ ở chỗ này lâu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại nguy hiểm còn chưa xuất hiện, có lẽ đây là một cơ hội của chúng ta.

Ở bên cạnh, sau khi nghe được nhắc nhở, con ngươi Lý Dương khẽ co lại, sau đó vô ý thức đẩy nhanh tốc độ.

Những người đưa thư khác thấy Dương Gian tăng tốc, liền nhao nhao đuổi theo, sợ bị bỏ lại phía sau.

Chạy tới vị trí trung tâm của khu rừng.

Trước sau đều là những gốc cây đen sì, cành lá thưa thớt. Thân của loại cây này không to, ngược lại khá tinh thế. Nhưng chúng mọc tương đối dày đặc, từng cây từng cây một, giống như có ai đó cố gắng sắp xếp chúng vậy.

Ngoài ra, bên trong khu rừng này không hề có cỏ dại.

Trên mặt đất chỉ là một lớp lá rụng thật dày, cùng vài cành cây khô vất vưởng.

Trong khu rừng này tràn ngập một tầng sương mù, giống như bụi vậy, khiến cho nó lộ ra một loại cảm giác âm lãnh, quỷ dị.

"Đoạn đường nhỏ này có người nào đó quét sạch lá cây hay sao vậy? Vậy mà không có một gốc cây nào chặn đường, cũng chẳng có nhánh cây nào rơi xuống…"

Trong khi gấp rút di chuyển, Dương Gian cũng tranh thủ chú ý quan sát tình huống.

"Những gốc cây này cũng không phải là loại cây thường thấy. Mặc dù khô khốc, nhưng không hề chết."

Những chỗ bất hợp lý có quá nhiều, thậm chí hắn còn đếm không hết.

Cũng may trên đường di chuyển đám người không gặp phải nguy hiểm.

Tối thiểu khi đi dọc theo con đường nhỏ này mọi người đều an toàn, không ai bị tập kích, cũng không có ai chết thảm ở trong khu rừng.

Cứ như vậy.

Mang theo tâm trạng căng thẳng, cuối cùng Dương Gian cũng đã đi ra khỏi khu rừng già, đi đến một khu đất trống khá lớn. Phía trước khu đất trống này là một căn nhà cũ. Căn nhà cũ này chính là căn nhà quỷ dị mà đám người nhìn thấy khi ở phía ngoài đường cái.

"Chính là vị trí này."

Dương Gian cầm một tấm hình, sau đó khẽ so sánh.

Bên trong bức hình là một cô gái, cô gái này ngồi trên một chiếc ghế gỗ màu đỏ đậm, mặt mỉm cười, lộ ra một đôi tay trắng như tuyết.

Bất kể nhìn theo góc độ nào thì đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Nhưng nếu nghiêm túc quan sát sẽ phát hiện ra, nụ cười nhìn như hoàn mỹ của cô gái kia lại có vẻ cứng ngắc. Vị trí đặt tay và chân cũng không hề hợp lý. Trông cô gái này giống như một bức tượng gỗ mỹ lệ, bị người ta sắp xếp và chụp một tấm hình.

Điều khiến Dương Gian chú ý là bối cảnh của bức hình.

Bối cảnh của bức hình là một tòa đại trạch vừa mới xây, lối kiến trúc theo phong cách cận đại của trung quốc. Bộ dạng của nó giống như đúc với tòa cô trạch ở trước mặt. Chỉ là bên trong tấm ảnh, tòa nhà kia hình như mới xây chưa được bao lâu, còn tòa nhà trước mắt hắn đã cực kỳ cổ xưa. Giống như được bỏ hoang nhiều năm vậy. Ngay cả sơn trên cánh cửa đều bị phai màu, lộ vẻ hơi xám trắng.

"Không sai, vị trí chụp ảnh cũng là tại chỗ này."

Dương Gian khẽ hít một hơi dài, hắn cảm thấy có chút khẩn trương.

Toàn bộ tin tức đều chỉ về phía tòa cổ trạch này, cứ như đây chính là ngọn nguồn của toàn bộ chuyện linh dị vậy.

Đương nhiên, ngọn nguồn là không thể nào, chỉ có thể nói chỗ này có liên quan rất lớn đến chuyện linh dị.

Nó có liên quan đến bưu điện quỷ, tủ quỷ, thậm chí là cả quỷ họa.

- Là ai đầu óc bị nước vào lại xây một tòa nhà ở chỗ này thế? Nếu là trước kia, có một tòa nhà như vậy chắc chắn là một nhà giàu.

Chu Đăng cũng đi ra khỏi khu rừng già. Hắn ta đứng ở phía trước tòa cổ trạch, phát ra một câu cảm khái.

Nhưng nói đi phải nói lại, lúc này ánh mắt của hắn ta liên tục đảo tới đảo lui trên hai chiếc đèn lồng màu đỏ treo trước cửa. Dường như định lấy xuống.

Tên gia hỏa này lại muốn chôm đồ.

Hắn ta muốn lấy đi hai chiếc đèn lồng treo trước cửa cổ trạch.

- Hai chiếc đèn lồng này hẳn là vật phẩm linh dị, không biết chúng có tác dụng gì.

Chu Đăng nhìn về phía Dương Gian:

- Chúng ta chia đều, mỗi người một cái, thế nào? Dù sao mọi người đều có mặt, tôi cũng không muốn ăn mảnh.

Bình Luận (0)
Comment