Dương Gian lạnh lùng nói:
- Đừng có làm bậy, kẻo lại phá vỡ cân bằng của cổ trạch. Nếu vì thế mà xảy ra chuyện linh dị, tôi sẽ đem sổ sách tính hết lên đầu cậu. Muốn lấy đèn lồng này cũng được, nhưng phải chờ đến khi tôi rời đi đã. Đến lúc đó lại lấy chúng cũng không muộn.
- Cậu nói có lý. Thế cứ để đó, trước khi đi lại cầm.
Chu Đăng gật gật đầu, thu hồi ánh mắt không nỡ lại.
Lý Dương thấp giọng nói:
- Đội trưởng, phải mở cửa đi vào sao?
Dương Gian quan sát xung quanh một chút. Thấy bốn phía tòa nhà đều có tường bao vây, không còn đường nào khác để đi vào. Đương nhiên hắn cũng có thể leo tường đi vào.
Chỉ không biết vì cái gì, hắn cảm thấy cách này quá lỗ mãng, thậm chí là tự tìm đường chết.
Hắn từ bỏ ý định leo tường.
- Mở cửa, chúng ta đi vào từ cửa chính.
- Được.
Lý Dương lập tức đi đến phía trước cánh cửa chính bằng gỗ cũ kỹ.
Cánh cửa này cũng là bối cảnh bên trong bức hình trên tay Dương Gian.
Suy tính đến khả năng ở phía sau cửa có nguy hiểm, nên để Lý Dương đi mở cửa là lựa chọn thích hợp nhất.
Dương Gian nhắc nhở một câu:
- Không nên sử dụng lực lượng linh dị.
- Tôi biết.
Dương Gian đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ bị phai màu.
Không có gì dị thường.
Hơi hơi dùng sức một chút.
Cửa chính vang lên một tiếng két, sau đó chầm chậm mở ra.
Cánh cửa này thế mà không khóa, chỉ tùy tiện khép lại. Cứ như chủ nhân của căn nhà này chỉ tạm thời đi ra ngoài một tý, lập tức sẽ trở lại ngay.
Cửa vừa mở, đập vào mắt đám người là một bức tường làm bình phong chắn ngăn cửa, ngăn trở tầm mắt cửa mọi người.
- Đi vào.
Dương Gian cầm chặt cây trường thương trong tay, nhanh chân tiến vào trước, tự nguyện gánh chịu mạo hiểm lớn nhất.
Nếu đã là đội trưởng, chuyện gì của hắn hắn sẽ tự làm, không để cho người khác đi dò đường thay.
…
Tòa cổ trạch này nhìn qua thì thấy cực kỳ quỷ dị. Nhưng may là trên đường đi đến đây đám người không ai gặp phải nguy hiểm. Thậm chí bóng dáng của lệ quỷ cũng chưa từng thấy. Điều này khiến cho không ít người thầm thở phào một hơi.
Tuy nhiên, nghĩ cũng đúng.
Nếu ngay cả cổ trạch cũng vào không được, vậy nhiệm vụ đưa thư này không thể nào xuất hiện.
Toàn bộ người đưa thư đều chết ở ngoài, thế thì lấy ai để hoàn thành nhiệm vụ?
Theo cửa cổ trạch bị mở ra, khu vực thần bí bị phủ bụi từ lâu dần dần lộ ra trước mắt đám người.
Đây có lẽ là lần duy nhất có nhiều người sống tiến vào tòa cổ trạch bị bỏ hoang, sau nhiều năm như vậy. Nếu không phải lần này là do có nhiệm vụ đưa thư, hoặc là gặp phải xe buýt quỷ chết máy, nếu không, sẽ không có bất cứ ai muốn đến chỗ quỷ quái này. Đương nhiên, đám người cũng không thể nào tìm thấy một nơi như này.
Giờ phút này, Dương Gian cầm chặt cây trường thương màu vàng kim, dẫn đầu đám người bước vào bên trong căn cổ trạch.
Phía trên lớp sàn bằng đá xanh là một lớp bụi, chứng tỏ chỗ này đã không có người ở từ rất lâu rồi.
Hắn vô ý thức mở ra mắt quỷ, thăm dò bốn phía, nhằm đảm bảo bản thân an toàn.
Nhưng bên trong tầm nhìn của mắt quỷ lại là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Là do bị lực lượng linh dị quấy nhiễu… Mắt quỷ bị ảnh hưởng, quả nhiên, tòa cổ trạch này không đơn giản."
Sắc mặt Dương Gian khẽ biến. Mắt quỷ của hắn mất đi tác dụng, không có cách nào quan sát mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên, bản thân lực lượng linh dị của mắt quỷ cũng không hề bị ảnh hưởng.
Nói một cách khác, hắn chỉ là không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể sử dụng được năng lực khởi động lại như trước.
Phía trước tiền viện hoàn toàn trống rỗng, không có gì, chỉ có một vách tường làm bình phong ngăn trước cổng chính. Đây là lối kiến trúc thường thấy ở trung quốc.
Đi ngang qua tiền viện là một sân vườn.
Sân vườn hình chữ nhật, kéo dài vào trong, xung quanh có tường bao bọc, chỉ hổng phía trên. Nhưng điều này cũng không khiến cho tòa cổ trạch thêm được bao nhiêu ánh sáng, mà ngược lại, kết hợp với bầu trời tối tăm, âm trầm lúc này, khiến cho nó trở nên cực kỳ quỷ dị.
- Hiện tại hẳn chưa có gì nguy hiểm.
Dương Gian tiếp tục tiến lên, cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh bốn phía.
Sau lưng hắn, Lý Dương, Dương Tiểu Hoa, Chu Đăng, còn có mấy người đưa thư Vương Phong, Đại Mạnh, Ưng Ca đều lục tục tiến vào. Bọn họ hết nhìn đông lại nhìn tây, chú ý nhất cử nhất động ở xung quanh.
- Tòa cổ trạch rất tinh xảo, được bảo trì tương đối hoàn chỉnh. Nếu thả ở bên ngoài mà nói, giá trị của chúng sẽ không ít đâu.
Chu Đăng cũng khẽ quan sát, tựa hồ tên này còn đang ước định giá cả.
Nếu giá cả phù hợp àm nói, khả năng tên này sẽ dọn toàn bộ cổ trạch rồi mang đi.
Sau khi đi qua sân vườn, phía trước mặt là một đoạn hành lang, tĩnh mịch, tối tăm. Không ai biết nó thông đến nơi nào. Liếc nhìn không thấy điểm cuối, khả năng là một con đường không có lối về.