Trải phải hành lang đều có phòng ở. Mấy người chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ mọi thứ ở gần phía ngoài. Còn sâu bên trong lại không thể quan sát, mà chỉ là một mảng không gian đen kịt.
"Phòng…"
Dương Gian vô ý thức sờ sờ chiếc chìa khóa cũ kỹ nẳm trong túi.
Đây là chiếc chìa khóa mà tủ quỷ đưa cho hắn. Nó có thể mở ra khóa cửa của một căn phòng nào đó trong đây.
Điều kiện giao dịch của tủ quỷ hình như không quá khó.
Nó chỉ yêu cầu hắn mở cửa, không cần làm gì khác.
Dương Gian nghiêm túc quan sát.
Hắn nhìn thấy cánh cửa kia.
Trước cửa của că phòng thứ hai bên phải có treo một ổ khóa bằng đồng, là loại khỏa thời đại trước. Dường như chỉ cần tìm ra được chìa khóa là có thể tùy tiện mở ra căn phòng này.
"Xem ra căn phòng mà tủ quỷ muốn mình tim chính là nó. Chỉ là không biết thứ bên trong rốt cục là gì."
Dương Gian như có điều suy nghĩ, nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thân.
Hiện tại còn chưa phải lúc làm điều đó.
Tình hình hiện tại thế nào còn chưa rõ, nên hắn không thể mạo hiểm mở ra cánh cửa kia.
Hiện tại chưa cần thiết phải vội thực hiện nhiệm vụ của tủ quỷ, bởi vì còn chưa đến kỳ hạn, còn hơn một tháng, hắn có dư thời gian để làm. Trước mắt, điều cấp thiết nhất là nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, thuận lợi tiến vào tầng thứ năm của bưu điện quỷ.
Tại thời điểm thu hồi ánh mắt và nhìn về phía đại sảnh, sắc mặt Dương Gian trở nên âm trầm, cây trường thương trong tay không tự chủ mà lắc lắc mấy cái.
Ở giữa hành lang có một người đang ngồi.
Không.
Đây hẳn không phải là một người, nói đúng ra thì đó là một cỗ thi thể. Bộ dạng của cỗ thi thể này là một ông lão, dáng người to cao, nhưng hơi khô gầy. Lúc này, da thịt màu nâu trên cỗ thi thể có chút lỏng, hơi sụ xuống, mọc ra thi ban. Trông bộ dạng dường như người này vừa mới chết không lâu, thi thể còn tương đối mới mẻ.
Ông lão này mặc một bộ trường bào rộng rãi, không hề phù hợp với phong cách ăn mặc của thời đại này một chút nào.
Cỗ thi thể của ông lão này cứ thế nhắm mắt, cứng ngắc, ngồi ở trên một chiếc ghế bành. Hai chân trần trụi, không hề mặc giày.
Bên cạnh cũng có một chiếc ghế thái sư, nhưng ghế này trống rỗng, không có ai ngồi.
"Một cỗ thi thể? Hay là một con quỷ?"
Ngay khi Dương Gian dừng bước, những người khác cũng đều tiến lại gần. Chứng kiến thấy cảnh tượng như vậy, một vài người không nhịn được, vô ý thức lùi ra sau.
Cổ trạch.
Bên trong lại có thi thể.
Những điều quỷ dị này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ theo chiều hướng tồi tệ.
- Dù chỗ này có quỷ đi nữa, cùng lắm cũng chỉ là một con. Ở đây chúng ta có nhiều người như thế, sợ cái gì? Chẳng lẽ còn sợ không đối phó được nó hay sao?
Phiền Hưng nói, giọng điệu có chút bất mãn.
Dọc đoạn đường này, số lượng quỷ mà bọn họ nhìn thấy còn ít sao?
Tòa cổ trạch này quỷ dị như vậy, nếu không có quỷ nữa thì đúng là không còn gì để nói.
Nếu chỗ này chỉ có một con quỷ mà nói, đây ngược lại là một chuyện tốt. Bởi vì ít ra bọn họ cũng đã xác định rõ nguồn gốc. Tiếp theo chỉ cần hơi chút chú ý và đề phòng là được. Thậm chí bọn họ có thể ra tay trước, xử lý nguy hiểm trước khi nó kịp bộc phát.
Lúc này, Chu Đăng đột nhiên đưa ra đề nghị.
- Cỗ thi thể này rất đặc biệt. Nếu là quỷ mà nói, một khi khôi phục lại, nó sẽ cực kỳ hung hiểm. Dương Gian, tốt nhất cậu nên nghĩ ra cách đối phó với nó một chút. Tôi thấy cây đinh đóng quan tài kia của cậu không tệ, chi bằng đóng đinh thứ này lại đi.
Dương Gian nhìn hắn ta một cái rồi nói:
- Tôi cũng có ý tưởng như vậy. Nhưng nếu tôi dùng đinh đóng quan tài găm vào thi thể, liệu có người nào đó tiện tay chôm nó đi luôn không?
Hắn hoàn toàn có thể phá hủy cây trường thương trong tay, gỡ đinh đóng quan tài ra, găm vào cỗ thi thể trong đại sảnh, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng khả năng đinh đóng quan tài mà hắn lưu lại trên cỗ thi thể này sẽ bị người nào đó lén lút chôm đi mất.
Không nên đánh giá thấp giới hạn cuối của những người này.
Vì mạng sống, cái gì bọn họ cũng dám làm. Bọn họ căn bản sẽ không thèm quan tâm đến việc liệu quỷ có xuất hiện hay không. Thứ bọn họ quan tâm chính là an toàn của bản thân họ.
Chu Đăng cam đoan nói:
- Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Với lại, sao tôi dám cầm đồ của Dương Gian cậu. Tôi còn muốn sống thêm mấy năm, chưa muốn chết ngay đâu.
- Đi ra sau hậu đường nhìn xem thế nào.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể. Mặc dù biết thi thể này là quỷ. Nhưng chỉ cần nó không bắt đầu giết người, bọn họ sẽ an toàn.
Nếu có dị thường, khi đó lại dùng đinh đóng quan tài áp chế nó cũng không muộn.