Cẩn thận từng li từng tí, đám người đi vào trong đại sảnh, đến gần cỗ thi thể ngồi trên ghế bành.
Sau khi xác định nó không có động tĩnh, Dương Gian liền vòng qua, đi đến phía sau.
Vừa ra phía sau hậu đường, hắn liền nhìn thấy một cỗ quan tài màu đỏ. Bên cạnh quan tài đặt một chiếc lư hương, bên trong có mấy cây hương đang chậm rãi thiêu đốt, tỏa ra một loại mùi thơm như có như không.
Ngoại trừ cái đó ra, phía sau không còn gì nữa.
"Một cỗ thi thể, một chiếc quan tài… Bộ dạng của ông lão này lại giống như vừa chết. Chẳng lẽ đây là thứ mà ông lão đã chuẩn bị kỹ trước khi chết? Chỉ là không ngờ bản thân chết quá nhanh, còn chưa kịp nhập liệm."
Những thứ này xuất hiện khiến cho người ta không thể không nảy sinh loại suy đoán như vậy.
Phía sau hậu đường là hậu viện, qua nữa là một mảnh rừng già.
Toàn bộ tòa cổ trạch chỉ có chừng ấy thứ, cực kỳ đơn giản. Ngoại trừ quan tài và chiếc ghế bành cùng cỗ thi thể ra, trong này không còn thứ gì đáng để chú ý nữa.
Đương nhiên còn có mấy căn phòng hai bên hành lang cạnh sân vườn mà hắn chưa kiểm tra.
"Cần phải ở trong chỗ như này thêm bảy ngày?"
Dương Gian khẽ nhíu mày, nhìn về những người khác, trực tiếp mở miệng nói:
- Tôi còn muốn ở lại chỗ này thêm mấy ngày. Những người khác, nếu không có chuyện gì thì mau chóng rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng tôi làm việc. Nếu hiện tại mà trở về, khả năng còn có thể bắt kịp xe buýt quỷ. Nhưng nếu ở lại thêm chút nữa, chỉ sợ sẽ là con đường chết.
Lời này đương nhiên là nói cho những người không phải là người đưa thư.
Đám người Vương Phong, Đại Mạnh, Ưng Ca, còn có Dương Tiểu Hoa đều giữ im lặng. Bọn họ ngàn lần vạn lần không muốn ở lại đây, nhưng không còn cách nào khác.
- Không, tôi muốn ở lại chỗ này. Tôi có thể cảm giác được, lệ quỷ trong người tôi bị áp chế, không có dấu hiệu khôi phục.
- Chỗ này đúng là quỷ dị. Hiện tại tôi mới phát hiện ra, từ khi tiến vào khu rừng già đến giờ, tôi không hề cảm nhận được xao động khi lệ quỷ khôi phục. Nó giống như khi chờ ở trên xe buýt quỷ vậy. Tôi quyết định ở lại, trước ở mấy ngày, chờ xem tình hình đã rồi tính sau.
- Thì ra mấy người cũng thấy như vậy. Tôi cứ tưởng là chỉ có bản thân gặp phải cơ đấy.
Những người khác cũng đều biểu thị không muốn rời đi. Đồng thời cũng tỏ ra có chút kinh ngạc khi phát hiện ra sự đặc thù ở chỗ này.
Bởi vì chỗ này còn an toàn hơn rất nhiều so với xe buýt quỷ.
Hiện giờ chỗ này chỉ mới có một con quỷ, hơn nữa nó còn không có động tĩnh gì.
Cái này mà so với số lượng quỷ trên xe buýt quỷ thì còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Dương Gian sờ sờ trán.
- Thì ra vừa nãy nguyên do bị lực lượng linh dị quấy nhiễu là như vậy. Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi bị ảnh hưởng.
Trước đó mắt quỷ của hắn không nhìn thấy gì cả, thì ra nguyên nhân là như vậy.
- Mấy người thì sao?
Dương Gian nhìn về phía Chu Đăng cùng người phụ trách tên Phiền Hưng kia.
- Tôi còn muốn lấy hai chiếc đèn lồng bên ngoài. Chờ lúc nào cậu xong việc thì tôi đi.
Chu Đăng biểu lộ còn muốn ở lại chỗ này.
Hắn ta dường như cảm thấy hứng thú đối với nơi này, muốn thăm dò một phen, mang đi mấy món đồ linh dị.
Con ngươi Phiền Hưng khẽ động.
- Tôi nghe nói đội trưởng Dương cầm lấy tay nắm cửa của tổng bộ, có thể tại thời gian chính xác mở cửa và rời khỏi chỗ này. Tôi chỉ muốn dính một chút ánh sáng của đội trưởng Dương, không biết tôi có được vinh hạnh đó không.
Lời này vừa ra, vốn dĩ những ngự quỷ nhân còn đang có chút do dự liền đồng loạt nhìn về phía Dương Gian.
Kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Giờ khắc này.
Dương Gian trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
- Cậu dám tiết lộ bí mật?
Lý Dương lập tức nhìn chằm chằm vào người tên Phiền Hưng.
Hắn ta không ngờ ở tại thời điểm mấu chốt lại có người phụ trách đột nhiên phản bội.
Tuy nhiên điều này cũng không quá khó hiểu.
Lúc này xe buýt quỷ đang chết máy, đám người phải trốn vào bên trong cổ trạch này.
Hiện tại muốn dùng xe buýt quỷ để rời khỏi đây là một việc không quá thực tế, cho nên tên này đánh chú ý lên người của Dương Gian.
Đều sắp phải chết rồi, còn quan tâm gì đến việc bí mật hay không bí mật.
Dương Gian chậm rãi nói:
- Quả nhiên, vẫn là người chết mới có thể giữ được bí mật.
Phiền Hưng nói:
- Vậy thì đội trưởng Dương cần phải giết sạch toàn bộ mọi người mới được. Đội trưởng Dương, cậu cũng đừng tức giận. Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ hi vọng khi đội trưởng Dương rời đi, có thể mang đám chúng tôi đi cùng một đoạn là được. Trước đó, chúng tôi đảm bảo nghe theo lời phân phó của đội trưởng Dương, tuyệt đối không làm loạn.