Những người khác thấy vậy liền lập tức hùa theo.
Tựa như đám người này đang liên hợp cùng nhau, muốn ép Dương Gian lưu lại đinh đóng quan tài.
Mà Phiền Hưng ở bên cạnh tỏ ra bộ dạng đang làm việc vì mọi người, chứ không hề có chút lòng riêng nào.
Nhưng có thể trở thành ngự quỷ nhân và sống sót đến bây giờ, đâu có ai là mặt hàng đơn giản. Vì mạng sống, trở mặt như lật bàn tay là điều quá bình thường.
Nếu tin tưởng vào bọn họ, Dương Gian đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Sắc mặt Dương Gian hơi động, cầm chặt cây trường thương, khẽ quay người lại. Hắn nhìn Phiền Hưng một chút, sau đó liếc mắt nhìn đám người, rồi nói:
- Muốn tôi dùng đinh đóng quan tài cũng được. Dương Gian tôi cũng không phải là người hẹp hòi. Vì an toàn của mọi người mà ra tay tiêu trừ tai họa ngầm đó cũng là nguyên nhân rất bình thường. Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu nho nhỏ.
Phiền Hưng nói:
- Đội trưởng Dương, cậu có yêu cầu gì cứ việc nói.
Một câu chúng ta vừa rồi của hắn ta đã liên hợp những ngự quỷ nhân còn lại, tạo thành một đội.
Những người khác không phải không biết tâm tư của Phiền Hưng, chỉ là hiện tại, bọn họ đang đối mặt với nhân vật cấp đội trưởng đỉnh phong như Dương Gian, không thể không đoàn kết. Nếu bị tước đoạt quyền nói chuyện, một khi chuyện linh dị xuất hiện, bọn họ sẽ bị coi thành pháo hôi.
Muốn sống sót, vậy nhất định phải tranh giành quyền nói chuyện.
Vì thế, nếu Phiền Hưng đã dám làm như vậy, bọn họ tạm thời sẽ không để ý đến nó mà phối hợp với hắn ta.
Tiếc là hình như Chu Đăng không có ý định muốn hợp tác với bọn họ. Nếu không, tính thêm cả tên kia nữa, bọn họ khả năng có đủ năng lực để chóng lại với đám người Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Đó chính là tôi ra đinh đóng quan tài, còn mấy người sẽ đưa ra một người.
Phiền Hưng hỏi:
- Đội trưởng Dương, ý cậu là gì?
Dương Gian nói:
- Ý của tôi chính là, tôi có thể dùng đinh đóng quan tài để đối phó với cỗ thi thể này. Điều đó là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng tôi cảm thấy có người hơi lắm mồm, nên không được cao hứng. Nếu mấy người tự nguyện giúp tôi, ra tay diệt trừ kẻ lắm lời này. Khi đó tâm tình của tôi sẽ tốt lên, mà tốt lên thì đương nhiên tôi sẽ nguyện chiếu cố mấy người.
- Muốn mạng thì cố mà lấy lòng tôi. Cho nên, tôi muốn mấy người thể hiện chút quyết tâm cũng như lòng thành.
Nói xong, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt dừng lại ở trên người Phiền Hưng.
Bị cái nhìn này, Phiền Hưng liền cảm thấy lạnh sống lưng. Thậm chí hắn ta còn cảm giác được ở xung quanh có mấy ánh mắt bất thiện đang nhìn.
Dường như đám người thật sự bị lời nói của Dương Gian dao động, muốn ra tay với hắn ta, lấy công đầu.
- Đội… đội trưởng Dương, lời này của cậu có nghiêm trọng quá không.
Phiền Hưng cố nặn ra vẻ tươi cười. Trong lòng hắn ta có chút bất an.
Dương Gian không trả lời hắn ta, mà nhìn đám người rồi nói tiếp:
- Đương nhiên, tôi còn có một đề nghị khác nữa. Đó là mấy người cùng liên hợp lại, động thủ thử với tốt một chút. Chỉ cần xử lý được tôi, thứ ở trong tay tôi sẽ thành của mấy người. Đến lúc đó mấy người muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, không cần phải hỏi tôi làm gì.
Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn qua từng người.
Lý Dương cũng nhíu mày, khẽ chuẩn bị một chút, sẵn sàng động thủ.
Những người đưa thư khác khẽ do dự một chút. Mặc dù bọn họ không nói chuyện, nhưng lúc này ánh mắt khi nhìn về phía những người xa lạ kia đều lộ ra vẻ bất thiện.
Dù thế nào đi nữa hiện tại Dương Gian cũng đang đi đưa thư. Sau đó, để hoàn thành được nhiệm vụ, bọn họ còn cần dựa dẫm rất nhiều vào Dương Gian.
Nếu Dương Gian bị xử lý ở chỗ này, vậy những người đưa thư như bọn họ cũng sẽ phải xong đời.
- Chuyện này… Chuyện này không phải như vậy. Bọn tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, chứ có muốn động thủ đâu? Hiểu lầm, hiểu lầm, những chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm.
Có người nhìn thấy tình thế không đúng, có cảm giác sắp nảy sinh xung đột, liền nảy sinh ý định muốn thối lui.
- Dù sao đi nữa bọn tôi cũng không dám đắc tội với Dương Gian cậu đâu. Vả lại, bản thân tôi là người cực kỳ ngưỡng mộ cậu. Vừa rồi chỉ là một lời đề nghị, vì an toàn mà thôi, không có ý gì khác, hi vọng Dương Gian cậu đừng để trong lòng.
Những người này lập tức xin lỗi, lập tức giải thích, thái độ cực kỳ tốt.
Nếu như là người có da mặt mỏng một chút, bị người ta nói như vậy, thậm chí sẽ nảy sinh ý nghĩ bản thân đã trách lầm người.
Ánh mắt của Dương Gian vẫn băng lãnh, không chút biểu cảm:
- Mấy người không cần phải đáp ứng ngay lập tức, có thể từ từ nghĩ cũng được, không cần thiết phải vội.