Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2042 - Chương 2042: Con Đường Nhỏ

Chương 2042: Con Đường Nhỏ

Thoáng cái thời gian đã đến 12 giờ đêm.

Điều này có nghĩa là nhiệm vụ đưa thư của bưu điện quỷ đã được bắt đầu. Kể từ giờ, toàn bộ người đưa thư tầng bốn phải ở lại chỗ này cho hết bảy ngày. Hiện tại đang là ngày đầu tiên, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

Bên trong cổ trạch, không gian kiềm chế, tối tăm, yên tĩnh.

Những ngự quỷ nhân đi theo hắn đến đây không hề có động tĩnh. Mặc dù bọn họ khá điên cuồng, nhưng cũng không phải là bọn họ không có đầu óc.

Rõ ràng tòa cổ trạch này có gì đó không thích hợp. Cho nên, trước khi chưa xác định rõ chỗ này, không một ai dám làm xằng làm bậy. Vì vậy, tất cả đều lựa chọn một vị trí tương đối an toàn rồi ngồi yên tại chỗ.

Giờ phút này, bên trong hành lang không có một ai, bốn phía yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ lưu lại một cỗ thi thể khô gầy của một ông lão ngồi trên ghế bành. Hai mắt ông lão nhắm chặt, mặt không biểu cảm. Hai chân băng lãnh, mọc đầy thi ban đặt trên mặt đất,

Mặc dù phía sau hậu đường có đặt một cỗ quan tài.

Nhưng lúc này không một ai dám nhập liệm cho ông lão này cả. Thậm chí còn không có ai dám đến gần thi thể của ông lão. Bọn họ chỉ biết mặc kệ, mặc cho thi thể nằm ở đây.

Cỗ thi thể kia cứ như trở thành một điều cấm kỵ, không ai dám đụng vào.

Ngay cả tên điên Chu Đăng kia cũng chỉ quan sát một lúc rồi lắc đầu rời đi. Đại khái là hắn ta cảm thấy bộ quần áo trên thi thể không phải là vật phẩm linh dị, không đáng bao nhiêu tiền, cho nên không có ý nghĩ nào khác.

Bên ngoài cổ trạch.

Từng đợt gió âm lãnh thổi mạnh, khiến cho hai chiếc đèn lồng treo ngoài cổng chính lung lay không ngừng.

Không một ai chú ý đến, giờ phút này, hai chiếc đèn lồng này đã biến từ màu đỏ máu thành màu trắng. Đồng thời bên trên thân đèn lồng đột nhiên hiện ra chữ 'Điện' màu đen. Ánh sáng bên trong đèn lồng cũng đã trở nên trắng bệch, không còn màu sắc, cực kỳ quỷ dị. Hai chiếc đèn lồng này giống như đang hai ngọn đèn tiếp dẫn vong hồn, trở nên cực kỳ bắt mắt ở trong thế giới tối tăm.

Giờ phút này, ở trong khu rừng già gần đó vang lên từng tiếng sàn sạt.

Gió nhẹ khẽ thổi khiến toàn bộ cây trong rừng đều lay động.

Hiện tại, trong khu rừng không phải không có người.

Một vị ngự quỷ nhân tên là Vạn Châu và hai người khác đang quanh quẩn ở chỗ này. Bọn họ tụ tập lại một chỗ, sắc mặt dường như không được tốt lắm, có chút khẩn trương và bất an.

Bởi vì bọn họ đã lạc đường.

Bị lạc ở trong khu rừng già này.

Sở dĩ mọi chuyện trở nên như này là vì lúc trước bọn họ nhìn thấy xe buýt quỷ đột nhiên khởi động, nên muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khu rừng, sau đó leo lên xe buýt quỷ. Vì thế bọn họ không chạy dọc theo con đường nhỏ uốn lượn giữa khu rừng già, bởi vì làm như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Mà quyết định đi đường tắt.

Ý định không sai, nhưng ai ngờ được. Chờ đến khi bọn họ rời khỏi đường nhỏ, chui vào trong khu rừng liền phát hiện ra điều bất hợp lý.

Vốn dĩ đây chỉ là một khu rừng không hề lớn, nhưng hiện tại bọn họ không có cách nào đi ra ngoài. Vả lại, hiện tại dù bọn họ có trở lại theo đường cũ cũng không tìm ra được con đường nhỏ kia đâu nữa.

Quanh đi quẩn lại một vòng.

Vạn Châu và hai vị ngự quỷ nhân đều bị mất tích ở trong chỗ này, không thể rời đi, cũng không có cách nào trở về.

- Quả nhiên khu rừng già này cũng không đơn giản như bề ngoài của nó. Đây đâu phải là một rừng cây, rõ ràng là một quỷ vực. Không cần phải lãng phí thời gian nữa. Nếu chỗ này thực sự là quỷ vực mà nói, trừ phi chúng ta tìm ra ngọn nguồn linh dị của khu rừng này, đồng thời giải quyết nó. Nếu không toàn bộ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết.

Sắc mặt Vạn Châu tái xanh.

Hắn ta đã bỏ lở xe buýt quỷ, lại thoát khỏi đoàn người, không có cách nào tiến về cổ trạch.

Quanh đi quẩn lại, bọn họ đã mắc kẹt ở nơi quỷ quái này.

Ba người bọn họ giống như đã bị thế giới vứt bỏ vậy. Chỗ này chỉ có sự yên tĩnh, một sự yên tĩnh chết chóc, ngoài cái đó ra cũng chỉ còn lại sự quỷ dị không nói nên lời.

Một người khác nói:

- Khu rừng này nhìn thì thấy nhỏ. Nhưng một khi bị lạc nó lại trở nên vô biên vô tận. Muốn tìm ra ngọn nguồn linh dị ở trong chỗ này, chỉ sợ là rất khó.

Vạn Châu nói:

- Không tìm được thì toàn bộ chúng ta đều sẽ phải chết ở chỗ này. Đã bỏ lỡ xe buýt quỷ, nếu lại còn tiếp tục dông dài nữa, khả năng ngay cả cổ trạch chúng ta cũng không đi đến được.

Hiện tai bọn họ không có cách nào rời đi, chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm ra con đường nhỏ kia, sau đó đi đến cổ trạch.

Bình Luận (0)
Comment