"Bởi vậy mình dám khẳng định, mục đích của bưu điện quỷ không phải là đưa thư cho ai đó, mà chính là làm cách nào để sống sót qua bảy ngày này."
"Hiện tại đã bắt đầu ngày đầu tiên, tòa cổ trạch này nhất định sẽ tồn tại nguy hiểm. Bưu điện quỷ tuyệt đối sẽ không thể để cho đám người vượt qua ngày đầu tiên dễ dàng như vậy."
Dương Gian đang cố gắng phân tích tin tức.
Mà ngay lúc này, cổ trạch đột nhiên phát sinh động tĩnh.
- Rầm! Phanh phanh!
Âm thanh này truyền từ bên ngoài cổ trạch vào. Dường như có ai đó đang vỗ vỗ vào cánh cổng của cổ trạch.
Âm thanh này không tính là lớn, nhưng vì ban đêm thanh vắng nên mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
- Có người đang mở cổng?
Trong nháy mắt.
Mấy người Ưng Ca, Vương Phong, Đại Mạnh, Dương Tiểu Hoa, thậm chí Lý Dương đều đồng loạt mở mắt.
Trong hoàn cảnh như hiện tại, không một ai dám ngủ. Bọn họ chỉ cố gắng nghỉ ngơi một lát, hồi phục chút thể lực cùng tinh thần. Cho nên, gió vừa thổi, cỏ vừa lay, bọn họ liền bừng tỉnh.
- Chết tiệt, lại là gõ cửa?
Sắc mặt Dương Gian tối sầm lại.
Bình sinh, có hai chuyện mà hắn ghét nhất. Một là có người vô duyên vô cớ gõ cửa nhưng không lên tiếng, thứ hai chính là trời mưa.
- Ai, là ai gõ cửa ngoài đó?
Có người quát lớn, theo như âm thanh thì đó là của Chu Đăng.
Gan của tên gia hỏa này vẫn rất lớn.
Nhưng ở bên ngoài cổ trạch không người đáp lại, tiếp tục đập cửa như trước, mà âm thanh càng trở nên gấp gáp.
- Một, hai, bốn, sáu… Dựa theo tần suất này, có ít nhất 6 bàn tay đang đập cửa.
Dương Gian cố dựa vào âm thanh để phân biệt tình huống.
Lý Dương thấp giọng nói:
- Có phải là mấy người Vạn Châu lúc trước rời đội không?
Hắn ta nhớ rõ trước đó có mấy người ở bên ngoài chờ đợi xe buýt quỷ khởi động lại, không đi theo bọn họ.
- Tôi ra ngoài xem một chút, mấy người ở lại đây. Trừ phi tôi đến, nếu không ai đến cũng không được phép mở cửa.
Dương Gian cảm thấy không thể ngồi yên ở chỗ này. Hắn liền cầm cây trường thương, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lần rẽ, hắn liền đi đến vị trí đại sảnh.
Hắn nhìn thấy Chu Đăng, cũng nhìn thấy một số ngự quỷ nhân đi ra vì nghe thấy tiếng động.
Giờ phút này, tất cả mọi người tụ tập ở trong đại sảnh, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể ông lão ngồi trên ghế màu bành đen kia.
Chu Đăng khẽ trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng hói:
- Mấy người, có ai động vào cỗ thi thể này phải không?
Giờ phút này, cỗ thi thể của ông lão kia đã thay đổi vị trí. Lúc trước ông lão ngồi trên ghế thái sư bên trái, nhưng hiện tại đã ngồi trên ghế bên phải.
Tư thế giống như lúc trước, không có bất cứ biến hóa nào. Thứ biến hóa duy nhất là phương hướng.
Phiền Hưng trầm mặt nói:
- Vừa rồi đại sảnh không có người. Mà tôi ở trong phòng thứ nhất cũng nhìn chằm chằm vào bên ngoài. Vả lại, ai lại rảnh rổi đến mức đi làm ra trò đùa quái đản này, lại đi di chuyển thi thể ông lão.
Ở bên ngoài cổ trạch, tiếng gõ cửa gấp rút càng lúc càng lớn.
Trong lòng mọi người không khỏi nảy sinh cảm giác ớn lạnh.
- Tôi nhớ hình như cổng của cổ trạch không đóng…
Không biết là ai đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Những người khác nghe vậy đều đồng loạt quay đầu nhìn ra phía ngoài. Nhưng tầm mắt lại bị một vách tường ngăn trở, không thể nào nhìn thấy bên ngoài.
Cửa mở?
Như vậy là thứ gì đang gõ cửa ở bên ngoài?
…
Trong cổ trạch, không ít người đều bị bừng tỉnh. Bọn họ đứng ở bên trong hành lang, ánh mắt kinh dị, quay đầu nhìn ra phía ngoài cổ trạch.
Âm thanh gõ cửa càng lúc càng gấp rút. Giống như ở bên ngoài có ai đó gặp chuyện khẩn cấp, muốn nhanh chóng tiến vào, hi vọng người bên trong có thể nhanh nhanh mở cửa.
Nhưng…
Giống như câu nói mà người kia vừa mới nói lúc nãy.
Cửa chính của cổ trạch không hề khóa!
Lời này vừa ra, bất kể là Chu Đăng, Dương Gian, hay những người khác đều đồng loạt nhớ lại.
Đúng thế.
Lý Dương là người đầu tiên mở cửa, Dương Gian là người thứ nhất bước vào cổ trạch. Còn ai là người cuối cùng đi vào thì không một ai biết. Nhưng ai cũng biết, sau khi đi vào không một ai chủ động đi đóng cửa.
Cái này cũng không phải chủ quan, quên đóng cửa.
Mà là ý định của tất cả mọi người, cố tình để cửa mở.
Dù sao chỗ này cũng quá quỷ dị, vạn nhất đóng cửa lại, sau đó không mở ra được, vậy chẳng phải là bọn họ bị nhốt bên trong cho đến chết sao?
Mặc dù tường vây xung quanh không cao, nhưng ai biết liệu có thể trèo qua nó được hay không?
Cho nên, sau khi đi vào đám người cố tình không đóng cửa, nhằm chừa lại đường lùi, thuận tiện rút lui. Theo lý mà nói, hành động này không sai.
Ánh mắt Dương Gian co lại:
- Cho nên, hiện tại ở bên ngoài có thứ gì đó đang gõ cửa, nhưng không tính tiến vào bên trong cổ trạch? Cái này không phù hợp với lẽ thường. Nếu nó là quỷ mà nói, nó phải nhân lúc cửa cổ trạch không khóa mà tiến vào bên trong chứ.