- Trừ phi bên trong cổ trạch có cái gì đó ngăn cản những thứ bẩn thỉu kia tiến vào.
Chu Đăng nói ra suy đoán.
- Có lẽ thứ này là một món đồ linh dị cực kỳ trân quý. Nếu tìm ra nó mà nói, mấy người chúng ta hẳn đều có thể sống sót.
Từ đầu đến giờ, hắn ta luôn luôn nghi ngờ ở bên trong chỗ này có bảo tàng, đang muốn khai quật nó.
Dường như, nếu không lấy được thứ gì đó có giá trị, hắn ta sẽ không cam tâm.
Con ngươi Phiền Hưng khẽ động, đề nghị mọi người liên thủ.
- Có cần đi qua đó nhìn ngó một chút không? Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, nếu liên thủ mà nói, có thể xử lý bất cứ chuyện linh dị nào.
Sau đó hắn ta lại bổ sung thêm một câu:
- Tôi không có ý đồ gì khác đâu, chẳng qua tôi cảm thấy nếu không xử lý sự dị thường này mà nói, khả năng cao nó sẽ uy hiếp đến tất cả chúng ta. Hiện tại, bên trong cổ trạch coi như an toàn, chỉ có một cỗ thi thể ở bên trong đại sảnh. Nếu lại có thứ gì đó trà trộn vào bên trong, vậy tình huống thế nào còn không thể nói được.
Lời nói của hắn ta không hề sai.
Nên không có người nào đi phản bác.
Mặc dù Dương Gian muốn chơi chết gia hỏa này, nhưng hắn không thể không thừa nhận, ý nghĩ của kẻ này không hề sai.
Hắn cần phải ở chỗ này 7 ngày, thế mà ngày đầu tiên liền xuất hiện mấy thứ bẩn thỉu gõ cửa. Nếu không đi tìm hiểu cho rõ ràng mà nói, mấy ngày kế tiếp, hắn chỉ có thể sống trong lo lắng, sợ hãi.
Thậm chí bị lệ quỷ xâm lấn vào trong cổ trạch mà còn không biết.
- Đi qua nhìn một chút. Không muốn ra tay thì đứng ở đây, đừng có qua đó gây phiền toái.
Nói xong, Dương Gian liền cầm chặt cây trường thương nứt nẻ, trực tiếp rời khỏi đại sảnh, lách qua sân vườn, đi về phía cửa ra vào.
Những người còn lại đều khẽ suy tư một chút, lẫn nhau quan sát.
Ý tứ trong lời nói của Dương Gian khá rõ ràng.
Những người muốn đi qua đó nhất định phải chuẩn bị tốt, sẵn sàng đối kháng với lệ quỷ. Nếu tình trạng của bản thân không tốt, hoặc năng lực không đủ, thì đứng ở đây là được rồi, không nên qua đó xem kịch.
Kẻo không hỗ trợ đã đành, ngược lại bị lệ quỷ khôi phục, gia tăng phiền phức.
"Hai chiếc đèn lồng mình thả ở bên ngoài sẽ không bị người ta lấy đi đó chứ."
Nghĩ đến đây, Chu Đăng vội vàng chạy đến, lo sợ hai chiếc đèn lồng treo bên ngoài cổ trạch sẽ bị mất.
Con ngươi Phiền Hưng khẽ động.
- Hai người còn hơi ít. Dựa theo tần suất gõ cửa, thứ bên ngoài tối thiểu cũng phải có sáu tay. Lại thêm hai người nữa. Tính tôi một người, còn có ai muốn đi cùng với tôi nữa không?
Giờ phút này, hắn ta tự nguyện gánh chịu nguy hiểm, muốn lần nữa cướp đoạt lại một chút quyền nói chuyện.
Một vị ngự quỷ nhân lạ lẫm đứng ra, nói:
- Tính tôi một người đi. Tôi cũng không tin, nhiều ngự quỷ nhân đỉnh phong liên thủ còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Được, vậy thì mau đuổi theo tôi.
Phiền Hưng và người này lập tức đuổi theo.
Những người khác đều có tư tâm, không muốn liều mạng.
Tốc độ của Dương Gian rất nhanh.
Sắc mặt hắn băng lãnh, ánh mắt ngưng trọng, làm tốt chuẩn bị tùy thời đối kháng với lệ quỷ.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới chạy đến tiền viện, còn chưa kịp vòng qua bức bình phong trước cổng, chỉ mới nhìn thấy một góc của cửa chính, thì lập tức, tiếng gõ cửa gấp rút kia đột ngột dừng lại.
Gần đó truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp rút.
Có thứ gì đó đang dùng một tốc độ không hợp lý, nhanh chóng rời đi.
"Đến chậm? Không, hẳn là thứ kia nghe thấy động tĩnh liền rời đi."
Lúc này, Dương Gian đứng trước cổng chính, đưa mắt nhìn về phía tiếng bước chân kia rơi đi.
Không có cái gì.
Chỉ có mấy gốc cây già đứng ở đó đang liên tục lay động theo từng đợt gió.
Quay đầu quan sát cửa chính.
Phía trên lưu lại một dấu tay cực kỳ bẩn, lít nha lít nhít, gần như che kín cổng chính. Thậm chí ở những chỗ cao, hắn không với tới cũng có dấu tay.
Mà những dấu tay bẩn thỉu này có lớn có nhỏ, hình dạng không giống nhau. Có thể nhìn ra được, trong này có mấy đôi tay khác nhau.
- Chạy rồi?
Cách vách tường, Chu Đăng cũng nghe thấy tiếng bước chân gấp rút rời đi. Nhất thời, hắn ta tỏ ra có chút sững sờ, đưa mắt nhìn về phía âm thanh rời đi, nhưng cũng không phát hiện chuyện gì.
Dương Gian nói:
- Đến chậm một bước, thứ gõ cửa trước đó đã rời đi. Cái này đúng là kỳ quái. Nếu là quỷ mà nói, nó tuyệt đối sẽ không rời đi, mà đợi tại chỗ chờ chúng ta xuất hiện.
- Đúng là như thế. Quỷ sẽ không quan tâm đến những chuyện đó. Cho nên thứ vừa nãy gõ cửa không phải quỷ? Nhưng cửa đều thành cái dạng này rồi, thứ kia cũng không thể nào là người mới đúng.
Chu Đăng cũng quan sát cánh cổng dính đầy dấu tay bẩn thỉu rồi lâm vào trầm tư.