Phiền Hưng liền tiếp lời:
- Anh em, bạn bè đến phúng viếng chỉ là một loại thuyết pháp. Hiện tại ông lão này đã chết, là một người chết. Ông ta còn có cái gì anh em, bạn bè nữa chứ. Đến khi đó, chỉ sợ đến phúng viếng là một đám lệ quỷ. Một khi thử sai, khiến lệ quỷ tiến vào cổ trạch, lại không phải là thời gian phúng viếng. Vậy xui xẻo sẽ là chúng ta. Tối hôm qua xuất hiện một đống hiện tượng linh dị như vậy, mấy người còn ngại chưa đủ nhiều hay sao?
Hiển nhiên.
Nếu tối hôm qua không phải nhập liệm, mà là làm một cái gì đó khác, như vậy những hiện tượng linh dị kia sẽ bị mất khống chế, diễn biến thành chuyện linh dị.
Mà một bước sai, đằng sau sẽ càng sai.
Khi đí tòa cổ trạch này sẽ biến thành một tòa quỷ trạch. Không một ai dám chắc bản thân còn có thể sống sót trong tình huống như vậy.
Chu Đăng nói:
- Hiện tại thời gian còn sớm. Muốn thảo luận thì chờ ban đêm rồi nói. Ban ngày là thời gian an toàn, chúng ta không nên lãng phí. Tôi cảm thấy việc quan trọng nhất hiện giờ chính là thăm dò rõ ràng tòa cổ trạch này. Xác định rõ nguy hiểm ở chỗ nào, để sớm có đề phòng. Tối hôm qua đến quá muộn, không kịp làm gì, có nhiều thứ chưa xem được.
Phiền Hưng nói:
- Chu Đăng, cậu lại tính trộm vật phẩm linh dị nữa hay sao vậy?
Chu Đăng trừng mắt:
- Sao cậu vẩy nước bẩn lên người tôi làm gì vậy? Cái gì gọi là trộm, chỗ quỷ quái như này còn có người quản lý nữa hay sao? Đây gọi là tôi đang thu hồi. Tôi chính là đội trưởng đề cử, thu về mấy món vật phẩm linh dị bị sót ở bên ngoài không phải là chức trách của tôi hay sao? Nếu tôi không lấy đi mà nói, ở một mức độ nhất định nào đó, những vật phẩm linh dị đó cũng sẽ tạo thành chuyện linh dị.
- Đây là tôi đang nghĩ cho an toàn của mọi người, không phải trộm, hoàn toàn không thể coi là trộm được.
Khá lắm.
Xem ra da mặt của người này rất dày, ngay cả lý do cũng chuẩn bị xong, cực kỳ chính đáng.
Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:
- Vật phẩm linh dị ở trong chỗ này không thể đụng bậy bạ. Toàn bộ chúng đều đã được sắp xếp từ trước, nếu xáo trộn sẽ khiến cân bằng bị phá vỡ.
Chu Đăng gật gật đầu:
- Ừm, đội trưởng Dương, cậu nói có lý.
Thế nhưng, nói thì nói như vậy.
Ngay khi đám người đang tiếp tục thương lượng, hắn ta lại tìm cơ hội lén lút chạy đi. Mà phương hướng hắn ta chạy là hậu đường, dường như chỗ kia còn có nhiều thứ đáng giá mà hắn ta chưa thăm dò.
Rất nhanh, toàn bộ thời gian an toàn đã bị lãng phí hết.
Thoáng cái, một ngày đã trôi qua.
Ngày đầu tiên trong quá trình tổ chức tang lễ là nhập liệm, cái này đã được xác định, bởi vì cả ngày hôm nay không xảy ra dị thường.
Nhưng ngày thứ hai là gì thì đám người còn đang bàn bạc.
Rất nhanh.
Thời gian đã chuyển sang tối.
Bên trong cổ trạch vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Chỉ là không khí dần dần trở nên âm lãnh. Đồng thời, theo thời gian dần trôi qua, loại cảm giác âm lãnh kia càng mạnh.
Ban đêm.
Gió lại nổi lên.
Từ chín giờ tối trở đi, bên trong cổ trạch liển trở nên dị thường.
Ban đêm, gió tiếp tục thổi mạnh. Đến mười giờ lại biến thành từng tiếng khóc than. Mười một giờ khuya, tiếng khóc than kia càng ngày càng rõ ràng. Hiện tượng linh dị ngày hôm qua không hề biến mất, nó đã trở lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước. Tuy nhiên, cái trọng yếu nhất hôm nay cũng không phải là tiếng gió kia, mà chính là cổ trạch trở nên dị thường.
Dường như bên trong cổ trạch xuất hiện thứ gì đó. Nó bắt đầu phát ra từng tiếng động kỳ quái.
Dương Gian vẫn chờ ở bên trong phòng như trước.
Hắn nghe thấy được từng tiếng mài răng quái dị phát ra từ chỗ sâu của hành lang. Đồng thời còn có tiếng ghế ma sát với sàn nhà khi bị đẩy đi. Thi thoảng còn nghe được tiếng ai đó tắm rửa trong căn phòng sát vách, tiếng nước chảy rào rào, tiếng bọt nước văng,..
- Lại nữa rồi.
Sắc mặt Dương Tiểu Hoa hơi choáng, cô ta cuộn mình ở trong góc, tay cầm chặt quả bóng bay màu đỏ đậm, mở miệng phàn nàn một câu.
Sau khi ngồi qua xe buýt quỷ và sống sót được một ngày ở trong cổ trạch, dường như cô ta đã thích ứng được, không còn sợ hãi, bất an như trước.
Đây là một loại trưởng thành.
Dù sao cô ta có thể trở thành người đưa thư, còn thành công leo lên tầng thứ hai, ít nhiều gì cũng có một chút tiềm lực.
Nhưng mà, bất an là điều khó tránh khỏi.
Bởi vì hiện tượng linh dị đang hiển hiện, với lại, địa điểm xảy ra lại là ở bên trong hành lang ngoài cửa phòng.
Thế nhưng không một ai đi ra ngoài điều tra cái này.
Lúc này thời gian đã đến 11 giờ 30 phút, khuya.
Khoảng cách đến ngày thứ hai chỉ còn 30 phút.
Nhưng lần này, dị thường đã xuất hiện sớm hơn rất nhiều. Dường như đường ranh giới của ngày thứ nhất đã không còn rõ ràng.
Đây tuyệt đối không phải là một tin tức tốt.