Ở một bên khác của cổ trạch.
Phiền Hưng và những ngự quỷ nhân đang tụ tập lại cùng một chỗ. Số lượng không hề ít, tính cả hắn ta là chừng sáu người.
Tiếc là Chu Đăng không muốn tụ tập với bọn họ, nếu không đoàn đội này sẽ càng mạnh hơn.
Có người nhỏ giọng nói:
- Nghe thấy sao? Động tĩnh này truyền đến từ phòng bên cạnh, hình như có ai đó đang nghe đài phát thanh…
Từ căn phòng sát vách ở bên cạnh truyền đến từng tiếng sa sa của linh kiện điện tử. Đây là âm thanh của một chiếc đài phát thanh kiểu cũ phát ra. Mà chiếc đài phát thanh này đang không ngừng xoay tròn. Hình như có ý đồ khôi phục tín hiệu. Chỉ là tín hiệu không quá ổn định, thi thoảng mới phát ra âm thanh, nhưng không hề liền mạch.
- Hiện tại đang là 11 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa mới sang ngày thứ hai. Chúng ta có nên qua căn phòng bên cạnh kiểm tra thử không? Nếu may mắn có lẽ chúng ta sẽ lấy được một món đồ linh dị.
Con ngươi của Phiền Hưng khẽ chớp, trong lòng có chút tâm động.
Dù sao thứ kia cũng nằm ngay sát vách, cực kỳ gần.
Thời gian dư lại cũng khá nhiều, hoàn toàn có thể thả tay hành động một lần.
Có người hỏi:
- Sau khi lấy được thứ kia, chúng ta làm sao chia?
Phiền Hưng nói:
- Cái đó thì còn phải xem ai là người sống sót cuối cùng.
Những người khác nghĩ nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
- Được rồi, quyết định làm thế đi. Dù sao bên chúng ta nhiều người như vậy, có gặp phải lệ quỷ cũng dễ dàng áp chế. Lại nói, nếu chỉ ngồi yên ở chỗ này không làm gì có chút lãng phí thời gian.
Phiền Hưng lập tức nói:
- Vậy thì bắt đầu hành động ngay thôi, không nên chậm trễ thời gian.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người bên trong phòng liên đi ra ngoài.
Bên ngoài hoàn toàn im ắng, chỉ có căn phòng ngay sát vạch truyền ra từng tiếng sàn sạt mà thôi. Với lại, cửa gỗ của những căn phòng này có lỗ hổng, không thể cách âm. Đồng thời, thông qua những lỗ hổng này, người bên ngoài có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Phiền Hưng lập tức đưa tay mở ra cánh cửa của căn phòng thứ hai.
Vốn dĩ ngày hôm qua bên trong căn phòng này không có bất cứ vật gì. Nhưng hiện tại, không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một chiếc đài phát thanh cũ kỹ. Nó đang nằm ở trên bàn và phát ra từng tiếng xào xạc. Tín hiệu đứt quãng, nên đám người không thể bắt được kênh radio.
- Không phát hiện quỷ…
Con ngươi Phiền Hưng khẽ động, liếc mắt nhìn những người khác một chút.
Những người khác đều khẽ gật đầu.
Cùng một chỗ bước vào trong căn phòng kia.
Nhưng, ngay khi đám người vừa tiến vào trong phòng, vốn dĩ chiếc đài phát thanh đang mất đi tín hiệu, lúc này lại đột nhiên bắt được sóng. Tiếng xào xạc đột nhiên dừng lại, sau đó, từ bên trong đài phát thanh truyền ra một giọng nói rất bình thường.
- Alo, có ai không? Alo…
Dường như chiếc đài phát thanh này xảy ra sai lầm, bắt được tín hiệu của điện thoại di dộng.
- Alo, có người nào nghe không vậy? Alo, alo.
Sáu người ở bên trong phòng đồng loạt nhìn chằm chằm vào chiếc đài phát thanh kia, không nói một lời.
Dường như không một ai dám mở miệng trả lời giọng nói kia.
- Alo, alo, có nghe được không vậy?
Bên trong chiếc đài phát thanh kia lại lặp đi lặp lại câu hỏi kia.
Nhưng vẫn như trước, không một ai trả lời.
Đều là ngự quỷ nhân, không một ai là kẻ ngu xuẩn, nên biết rõ không nên trả lời lại âm thanh kia.
Chiếc đài phát thanh kia tiếp tục hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, kéo dài chừng năm phút đồng hồ. Sau cùng, nó thấy không ai đáp lại liền dần dần biến mất.
- Sa sa… Rè! Rè!
Tín hiệu lại bị đứt đoạn.
Đến lúc này những người khác mới buông lỏng cảnh giác. Có người mở miệng nói:
- Nhìn qua thứ này có vẻ không được tốt lắm, mau lấy nó rồi tranh thủ thời gian rời khỏi chỗ này thôi.
Phiền Hưng khẽ gật gật đầu. Ngay khi hắn ta vừa định đi đến lấy đi chiếc đài phát thanh kia.
Đột nhiên.
Vốn đài phát thanh đang phát ra tiếng sa sa lại trở nên rõ ràng. Âm thanh lúc trước lại xuất hiện lần nữa. Đồng thời, lần này nó còn mang theo tiếng cười quỷ dị:
- Ha ha, hắc hắc, quả nhiên là có người, tôi nghe thấy rồi… Sa sa.
Nói đến đây, đài phát thanh lại mất đi tín hiệu.
"Chết tiệt."
Con ngươi Phiền Hưng đột nhiên co lại, trong lòng bắt đầu xuất hiện một cỗ bất an cự đại.
Hắn ta xoay người nhìn về phía ngự quỷ nhân vừa mới lên tiếng kia.
Sắc mặt người kia cũng đang tái xanh.
- Mấy người đừng nhìn tôi, vừa rồi là tôi chủ quan. Ai mà biết thứ này lại còn biết giở trò lừa bịp như vậy chứ.
Giờ phút này, Phiền Hưng lập tức đi đến cầm lấy chiếc đài phát thanh cũ kỹ kia. Hắn ta phát hiện ra thứ này đã cũ đến mức không còn hình dạng nữa, căn bản không thể vận hành. Thậm chí bên trong nó còn chứa đầy bùn đất, giống như vừa được móc ra từ cái hố nào đó vậy.