Lý Dương nói, nhưng giọng điệu của hắn ta không chắc chắn cho lắm.
- Ngày thứ nhất là nhập liệm, ngày thứ hai là gác đêm, vậy ngày thứ ba hẳn là… Phúng viếng?
Vương Phong mở miệng nói:
- Hẳn không nhanh như vậy đâu. Nếu dựa theo trình tự bình thường mà nói, ngày thứ ba hẳn nên báo tang. Sau khi chết, đầu tiên phải nhập liệm, sau đó canh quan tài một đêm, ngày hôm sau sẽ báo tang, thông báo đến anh em, bạn bè. Kế đến là phúng viếng, anh em, bạn bè nhận được tin thì phúng viếng người chết.
Có người hỏi:
- Còn cần phải báo tang? Theo lý mà nói, không phải báo tang là việc của ngày đầu tiên hay sao?
- Theo phong tục, nhà cậu ngày đầu tiên đã đi báo tang rồi sao? Trước kia không có điện thoại di động hay thiết bị truyền tin, mà người chết lại đột ngột. Cho nên, sau khi chết, ngày đầu tiên sẽ là nhập liệm, người nhà gác đêm, sau đó mới có thời gian đi báo tang.
Vương Phong nói với giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn suy nghĩ đến quá trình tổ chức tang lễ.
- Vậy nếu thực sự là báo tang mà nói, chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ đứng ở trước cửa rồi hô rằng chỗ này có người chết hay sao?
Vương Phong nói:
- Chắc chắn không thể làm như vậy. Báo tang hẳn chỉ cần phát ra một cái tín hiệu là được. Nhưng làm như thế nào, thì tôi chưa có manh mối gì.
- Yên tĩnh một chút, bên ngoài có tiếng động.
Dương Gian bất chợt đưa tay ra hiệu, sau đó nhìn về phía cửa sau trong hậu đường.
Bởi vì cửa sau không bị đóng kín. Cho nên hắn có thể thông qua khe cửa nhìn thấy một luồng ánh sáng lờ mờ màu trắng đang chập chờn. Đồng thời, luồng ánh sáng kia đang chầm chậm đi về phía bên này. Chờ đến một khoảng cách nhất định, hắn hoàn toàn chắc chắn, đấy là một người đang cầm đèn lồng màu trắng, đi dọc theo con đường nhỏ, từ trong khu rừng già tiến về phía này.
Những người khác cũng nhìn thấy, có người nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không giống quỷ, mà giống như tên Chu Đăng mất tích trước đó. Đúng rồi, không sai vào đâu được, là tên Chu Đăng kia.
- Gia hỏa này còn chưa chết sao?
Phiền Hưng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trước đó, toàn bộ cổ trạch bị hắc ám bao phủ, nguy hiểm buông xuống. Ngoại trừ hậu đường là nơi an toàn ra, tất cả những chỗ khác đều cực kỳ hung hiểm.
Coi như Chu Đăng là đội trưởng dự bị đi nữa, ở trong hoàn cảnh như vậy không có khả năng còn sống sót mới phải.
Két!
Cửa sau bị mở ra.
Chu Đăng bước vào hậu đường, hai chân dính đầy bùn đất, có chút kinh ngạc hỏi:
- Vừa rồi tôi nhìn thấy ở trong này có người nên đi vào nhìn xem một chút, không ngờ mọi người lại ở đây. Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Dương Gian nhìn hắn ta một lượt, sau đó hỏi:
- Nãy giờ cậu đi đâu?
Chu Đăng nói:
- Đương nhiên là đi qua bên kia dạo một vòng xem có nguy hiểm gì không.
Dương Gian nói:
- Kết quả như nào?
Chu Đăng nói:
- Chỗ này quả nhiên không đơn giản. Bên trong khu rừng kia có một nghĩa địa. Tôi thấy không thích hợp, nên sau khi lưu lại một nén nhang, tôi liền bỏ đi.
Dương Gian nhìn lấy chiếc đèn lồng hơi quen thuộc.
- Chiếc đèn lồng trong tay cậu là lấy xuống từ ngoài cửa?
Chu Đăng nói:
- Bên ngoài quá tối, cầm cái đèn lồng qua đó rọi đường cũng không có gì quá đáng chứ. Trước đó tôi cũng cố gắng tìm tòi những chỗ khác, phát hiện ra trong này không có chỗ nào có thể rời khỏi đây. Chỗ duy nhất có thể trú ngụ chỉ là tòa cổ trạch này. Hiện tại, tôi đinh đi về phía trước một vòng xem sao.
Phiền Hưng lập tức nói:
- Chu Đăng, cậu đừng có mà đi lung tung. Chỗ này không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu. Cổ trạch vốn dĩ là chỗ an toàn duy nhất. Nếu cậu làm bậy làm bạ, phá vỡ cân bằng của cổ trạch, sẽ hại chết toàn bộ chúng tôi đó. Còn nữa, cậu không nên cầm đi cây nhang kia. Nó rất đặc biệt, có năng lực quỷ dị. Đối với chúng ta mà nói, nó cực kỳ quan trọng.
Chu Đăng khẽ nhíu mày.
- Sao tôi không phát hiện ra cây nhang kia có gì đó đặc biệt?
- Này, mọi người. Hiện tại có thể đừng thảo luận đến vấn đề của cây nhanh kia được không? Tôi muốn biết, vừa rồi, liệu có phải chỉ mình Chu Đăng tiến vào chỗ này đúng không?
Bất chợt, có người lên tiếng nhắc nhở, sau đó chỉ tay vào dấu chân trên mặt đất.
Mọi người nhìn qua.
Ở phía cửa sau có một đống dấu chân lộn xộn, lớn nhỏ đều có. Dường như có gì đó đang bồi hồi ở cạnh cửa.
Vốn cánh cửa đang nằm yên không nhúc nhích, giờ phút này đột nhiên không gió mà động, chậm rãi đung đưa qua lại.
Ưng Ca nhìn chằm chằm đống dấu chân dính đầy bùn đất kia rồi nói:
- Không phải chỉ có dấu chân của riêng Chu Đăng, mà còn có dấu chân khác xen lẫn ở bên trong. Tuy nhiên, chẳng lẽ mấy người không phát hiện ra, dấu chân dính đầy bùn đất này và dấu chân ở trong bưu điện quỷ tần bốn khá giống nhau hay sao?