Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2066 - Chương 2066: Tiếng Cười

Chương 2066: Tiếng Cười

Chu Đăng càm lấy, khẽ thử một chút. Đáng tiếc thứ này không phải vật phẩm linh dị, mà chỉ là một thứ cực kỳ bình thường. Điều này khiến cho hắn ta cực kỳ thất vọng.

- Trở về, quay về thôi, không phát hiện được cái gì. Đúng là lãng phí thời gian.

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Chu Đăng vẫn quay người rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến hay sao mà hắn ta lại đi đến trước ngôi mộ thứ hai, ngôi mộ của cô gái xinh đẹp lúc nãy. Sau đó cắm cây nhang mà hắn ta cầm xuống phía trước ngôi mộ.

- Tôi thấy cô là vừa mắt nhất, nên cho cô thắp một nén nhang. Cái này cũng không uổng công Chu Đăng tôi đã đi đến đây một chuyến.

Hắn ta không nhìn ra sự đặc biệt của cây nhang này. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nó, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị đốt hết. Giữ lại ở trong tay cũng không có tác dụng gì, chi bằng dứt khoát bỏ qua. Loại vật phẩm tiêu hao này hắn ta không có hứng thú, còn không hữu dụng bằng chiếc đèn lồng ở trong tay.

Cầm lấy đèn lồng màu trắng, Chu Đăng đi dọc theo đường cũ trở về.

Nhưng hắn ta rơi đi chỗ này không được bao lâu.

Cây nhang ở phía trước ngôi mộ kia nhanh chóng thiêu đốt, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, từng đoạn từng đoạn tàn hương rơi xuống. Quỷ dị chính là khói tỏa ra từ cây nhanh kia không bay lên trên mà là bay xuống dưới, chìm vào trong ngôi mộ đất kia.

Trên tấm bia phía trước ngôi mộ, cô gái trong di ảnh vốn đang cười, nhưng sau đó nụ cười kia phát sinh một số thay đổi, biên độ mỉm cười biến lớn.

Sau đó, di ảnh dần dần phai màu, trở nên nhạt dần. Đến cuối cùng, di ảnh biến mất, chỉ để lại một tấm bia trống rỗng.

Sau một giây.

Ngôi mộ đất kia đột nhiên lõm xuống, sau đó sụp đổ.

Một bàn tay trắng nõn, móng tay màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện. Bàn tay kia khẽ vịn lên bia mộ, nhẹ nhang lay động, khiến nó sụp đổ, vùi sâu vào trong mộ đất.

Quay người lại.

Là một cô gái mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, dáng người thướt tha, tóc dài ngang eo, xuất hiện một cách quỷ dị ở giữa khu đất trống.

Toàn thân cô gái này tỏa ra một mùi thơm, giống như mùi mà cây nhang vừa rồi tỏa ra, nhưng lại có xen lẫn một loại mùi vị nào đó nữa.

Tuy nhiên, cô gái này không hề có vẻ hư thối, âm u đầy tử khí như những cỗ thi thể thường thấy.

Ngay lúc này.

Ở trong khu rừng già cạnh đó, gió bắt đầu thổi, cây cối chập chờn, phát ra tiếng xào xạc.

Cô gái kia đột nhiên phát ra tiếng cười:

- Lạc lạc lạc!.

Tiếng cười quanh quẩn, mang theo trọng âm.

Cây cối xung quanh đang lay động đột nhiên yên lặng.

Cô gái này lập tức di chuyển, cô ta đi dọc theo con đường đất kia tiến về phía cổ trạch.

Phía dưới chiếc sườn xám màu đỏ đậm là một đôi giày cao gót, đỏ tươi như máu. Bên hông còn mang theo một chiếc khăn gì đó… Vừa ưu nhã vừa quỷ dị.

Chu Đăng càm lấy, khẽ thử một chút. Đáng tiếc thứ này không phải vật phẩm linh dị, mà chỉ là một thứ cực kỳ bình thường. Điều này khiến cho hắn ta cực kỳ thất vọng.

- Trở về, quay về thôi, không phát hiện được cái gì. Đúng là lãng phí thời gian.

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Chu Đăng vẫn quay người rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến hay sao mà hắn ta lại đi đến trước ngôi mộ thứ hai, ngôi mộ của cô gái xinh đẹp lúc nãy. Sau đó cắm cây nhang mà hắn ta cầm xuống phía trước ngôi mộ.

- Tôi thấy cô là vừa mắt nhất, nên cho cô thắp một nén nhang. Cái này cũng không uổng công Chu Đăng tôi đã đi đến đây một chuyến.

Hắn ta không nhìn ra sự đặc biệt của cây nhang này. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nó, chẳng mấy chốc nữa sẽ bị đốt hết. Giữ lại ở trong tay cũng không có tác dụng gì, chi bằng dứt khoát bỏ qua. Loại vật phẩm tiêu hao này hắn ta không có hứng thú, còn không hữu dụng bằng chiếc đèn lồng ở trong tay.

Cầm lấy đèn lồng màu trắng, Chu Đăng đi dọc theo đường cũ trở về.

Nhưng hắn ta rơi đi chỗ này không được bao lâu.

Cây nhang ở phía trước ngôi mộ kia nhanh chóng thiêu đốt, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, từng đoạn từng đoạn tàn hương rơi xuống. Quỷ dị chính là khói tỏa ra từ cây nhanh kia không bay lên trên mà là bay xuống dưới, chìm vào trong ngôi mộ đất kia.

Trên tấm bia phía trước ngôi mộ, cô gái trong di ảnh vốn đang cười, nhưng sau đó nụ cười kia phát sinh một số thay đổi, biên độ mỉm cười biến lớn.

Sau đó, di ảnh dần dần phai màu, trở nên nhạt dần. Đến cuối cùng, di ảnh biến mất, chỉ để lại một tấm bia trống rỗng.

Sau một giây.

Ngôi mộ đất kia đột nhiên lõm xuống, sau đó sụp đổ.

Một bàn tay trắng nõn, móng tay màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện. Bàn tay kia khẽ vịn lên bia mộ, nhẹ nhang lay động, khiến nó sụp đổ, vùi sâu vào trong mộ đất.

Quay người lại.

Là một cô gái mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, dáng người thướt tha, tóc dài ngang eo, xuất hiện một cách quỷ dị ở giữa khu đất trống.

Toàn thân cô gái này tỏa ra một mùi thơm, giống như mùi mà cây nhang vừa rồi tỏa ra, nhưng lại có xen lẫn một loại mùi vị nào đó nữa.

Tuy nhiên, cô gái này không hề có vẻ hư thối, âm u đầy tử khí như những cỗ thi thể thường thấy.

Ngay lúc này.

Ở trong khu rừng già cạnh đó, gió bắt đầu thổi, cây cối chập chờn, phát ra tiếng xào xạc.

Cô gái kia đột nhiên phát ra tiếng cười:

- Lạc lạc lạc!.

Tiếng cười quanh quẩn, mang theo trọng âm.

Cây cối xung quanh đang lay động đột nhiên yên lặng.

Cô gái này lập tức di chuyển, cô ta đi dọc theo con đường đất kia tiến về phía cổ trạch.

Phía dưới chiếc sườn xám màu đỏ đậm là một đôi giày cao gót, đỏ tươi như máu. Bên hông còn mang theo một chiếc khăn gì đó… Vừa ưu nhã vừa quỷ dị.

Bình Luận (0)
Comment