"Người chủ nhân cũ của tòa cổ trạch kia làm ra con đường này hẳn vì mục đích rút đi. Nói không chừng đi dọc theo con đường này có thể tìm ra phương pháp rời khỏi chỗ này. Thực sự không phải có lẽ sẽ tìm thấy bảo tàng gì gì đó của người chủ nhân kia."
Tròng mắt Chu Đăng khẽ chuyển, lại đang tính toán chủ ý kỳ quái nào đó.
Dần dần.
Hắn ta đi dọc theo con đường nhỏ kia, thành công xâm nhập vào trong rừng.
Con đường này cực kỳ cổ quái, được làm từ đất màu vàng. Xung quanh không hề có cỏ dại, giống như vừa mới được làm gần đây. Còn trước đó, chỗ này không hề có một con đường nào giống như vậy.
"Toàn bộ cây trên đường đi đều bị chặt sạch."
Chu Đăng phát hiện ra, giữa đường còn có một gốc cây.
Có thể tưởng tượng được, vì làm ra con đường đất này, người kia đã phải tổn hao cái giá tương đối lớn.
Cầm theo đèn lồng màu trắng, Chu Đăng đi càng lúc càng sâu. Không gian xung quanh cũng càng ngày càng đen.
Rất nhanh.
Rừng cây ở phụ cận đã bị bao phủ hoàn toàn bởi bòng đêm, chỉ lưu lại một bóng dáng mơ hồ. Duy nhất chỉ có con đường đất này vẫn kéo dài về phía trước, giống như nó không có điểm cuối vậy.
Chu Đăng khẽ nhíu mày, đang tự hỏi:
"Một con đường quỷ dị đi không hết? Có nên quay lại không?"
Nhưng vừa mới nảy sinh suy nghĩ, hắn ta liền lắc đầu gạt bỏ.
Hắn ta không lựa chọn quay về, bởi vì dù đi vào trong cổ trạch chưa chắc đã có thể an toàn. Chỗ quỷ quái này đâu đâu cũng có hung hiểm, nói không chừng ngoài này còn tốt hơn trong đó.
Không biết đã đi được bao lâu, bản thân hắn ta không có cách nào tính toán.
Chỉ biết cây xung quanh đường đi dần dần thưa thớt. Cuối cùng, hắn ta đi đến một mảnh đất trống trải.
Mảnh đất trống trải này có hình tròn, toàn bộ đều là đất màu vàng. Xung quanh đó là rừng cây dày đặc. Mà hắn ta cũng không nhìn thấy con đường nhỏ nào nữa.
Cuối cùng đã đến.
Ở trên mảnh đất trống này, Chu Đăng nhìn thấy vài ngôi mộ.
Cũ mới không đồng đều, một số ít giống như đã qua rất lâu, tối thiểu cũng mấy chục năm. Một vài ngôi mộ lại giống như chỉ mới mấy năm trước, thậm chí cũng có một số ngôi mộ vừa mới chôn. Phía trước những ngôi mộ này đều có bia mộ, trên đó có tên, có di ảnh. Mà ở phía trước bia mộ đều đặt đồ cúng, là một bát nhỏ từ thời Thanh Hoa chứa cơm trắng.
Cơm trắng khá cứng, giống như chưa chín.
Chu Đăng đi đến phía trước một tòa một đất, cầm đèn lồng khẽ chiếu chiếu.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng trắng bệch xua tan tối tăm, lộ ra một bức di ảnh.
Bên trên di ảnh là một người đàn ông xa lạ, nhìn qua không giống người thời này. Có vẻ như người này đã chết rất nhiều năm. Bởi vì thời điểm chụp ảnh, quần áo của người này khá cổ lỗ sĩ. Tuy nhiên, bộ dạng của người này lại rất trẻ trung, có vài phẩn anh tuấn.
"Đẹp trai như vậy mà phải chết ở chỗ này… Đáng tiếc."
Chu Đăng cúi đầu nhìn xem bát cơm trắng phía trước bia mộ.
Hắn ta đặt đèn lồng ở bên cạnh, duỗi tay muốn cầm lấy.
Nhưng theo Chu Đăng khẽ cong eo, ở trên bia mộ, ánh mắt của người đàn ông kia lại chuyển động quỷ dị, nhìn theo tay hắn ta xuống phía dưới.
- Bộp!
Nhưng Chu Đăng chợt thu tay, sau đó tự đánh một bạt tai.
"Chu Đăng à Chu Đăng, rõ ràng mày biết rõ chỗ này rất nguy hiểm, thế mà còn đưa tay muốn lấy đồ. Lỡ chọc phải nguyền rủa gì gì đó, bị lệ quỷ để mắt đến thì mày biết phải làm cái gì giờ."
Hắn ta từ bỏ ý niệm, nhặt lại chiếc đèn lồng, không muốn đi đụng vào bát cơm trắng trước mộ.
Giờ phút này.
Ánh mắt trong di ảnh trên bia mộ chậm rãi thu hồi. Mọi thứ liền khôi phục lại vẻ bình thường.
Chu Đăng tiếp tục du đãng. Hắn ta đi đến phía trước ngôi mộ thứ hai.
Ngôi mộ thứ hai là của một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Tóc dài ngang eo, mặt mỉm cười, mặc một bộ sườn xám. Bởi vì di ảnh là ảnh trắng đen, nên không thể nào biết chiếc sườn xám kia có màu gì.
Ở phía trước ngôi mộ cũng đặt một bát cơm trắng.
Chỉ là cơm trong chén dường như ít hơn so với ngôi một lúc trước một chút, tựa hồ bị ăn hết.
Trong đầu Chu Đăng thầm nghĩ.
"Xinh đẹp như vậy mà cũng phải chết, đáng tiếc, hình như chiếc sườn xám kia không hề tệ. Không biết có phải bị chôn ở phía dưới một không nữa."
Sau đó hắn ta lại tự đánh bản thân một cái.
"Chu Đăng à Chu Đăng, mày không thể như vậy. Người ta là con gái, lại xinh đẹp như vậy. Thế mà mày lại muốn đào mộ người ta, muốn lấy chiếc sườn xám kia. Mày làm vậy mà coi được hay sao?"
Chu Đăng tỏ ra cực kỳ tiếc nuối, sau đó rời đi.
Hắn ta lại tiếp tục đi dạo trước mấy ngôi mộ.
Đáng tiếc là hắn ta không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Chỉ nhìn thấy ở phía trước một khối đát trống có dựng thẳng một chiếc xẻng sát loang lổ.