- Nguyền rủa của chiếc đài phát thanh kia hẳn là do các cậu tìm đến đúng không. Vừa rồi, khi quỷ đang du đãng trong hành lang, dường như nó cũng không biết phía sau hậu đường có người. Mà ở trong tình huống đó, cỗ quan tài màu đỏ này có thể che đậy cảm giác của lệ quỷ ở xung quanh, từ đó đảm bảo cho chúng ta an toàn. Nhưng, kể từ khi chiếc đài phát thanh kia xuất hiện, quỷ liền bắt đầu nối đuôi nhau xông về phía hậu đường.
- Nói cách khác, quỷ đã tìm ra phương vị của chúng ta, nên mới khiến việc gác đêm bị mất cân bằng. Đấy chính là nguyên do khiến nguy hiểm xuất hiện.
Đại Mạnh nghe hắn nói như vậy liền tức giận:
- Thì ra chính là như vậy. Vừa rồi tôi còn đang khó hiểu, vì sao mới ngày thứ hai mà quỷ đã hung hãn như vậy. Không ngờ là mấy người gặp phải nguyền rủa, nên hấp dẫn lệ quỷ đến tập kích.
Vương Phong cũng lạnh lùng nhìn Phiền Hưng:
- Cân bằng bị phá vỡ, nguy hiểm xuất hiện sớm. Nếu còn tiếp tục như vậy, đám người chúng ta căn bản không thể nào chống đỡ đến ngày thứ bảy.
Ưng Ca cũng bất mãn nói:
- Rõ ràng chúng ta chỉ cần trông coi quan tài liền có thể yên ổn vượt qua một đêm, có thể lựa chọn nên hay không nên đối kháng với lệ quỷ. Trước đó tôi còn đang cảm thấy kỳ quái, mặc dù nhiệm vụ đưa thư của người đưa thư khá hung hiểm, nhưng cũng không đến mức mới bắt đầu ngày thứ hai đã phải liều mạng với quỷ rồi. Cái này không hề phù hợp yêu cầu, thì ra vấn đề là ở đây.
Bất kể là ngày đầu tiên nhập liêm hay ngày thứ hai gác đêm.
Lựa chọn của Dương Gian đều không hề sai. Dưới tình huống không đưa ra lựa chọn sai lầm mà nói, một đêm này bọn họ hoàn toàn có thể nhẹ nhõm vượt qua. Mà ngày thứ hai căn bản không thể nào xuất hiện dạng hung hiểm như vừa rồi. Bởi vì với loại hung hiểm đó, bất cứ ai đều có nguy cơ bị diệt đoàn.
Sắc mặt của Phiền Hưng và mấy vị ngự quỷ nhân ở bên cạnh đều khẽ động.
Trong lòng bọn họ hiểu, nhưng như vậy thì tính sao?
Đúng là bọn họ trêu chọc con quỷ kia, nhưng bọn họ cũng muốn tiếp tục sống. Còn cái này có liên lụy đến người khác hay không? Đó không phải là việc mà bọn họ cần suy nghĩ.
Phiền Hưng nói:
- Chỗ này quỷ quái như vậy, dù xảy ra chuyện gì cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Đội trưởng Dương, cậu thấy tôi nói đúng không?
- Hay là đội trưởng Dương cảm thấy xử lý đám người chúng tôi thì mấy người sẽ an toàn hơn một chút? Thực ra cậu cũng hiểu, nếu bọn tôi chết, cổ trạch sẽ càng trở nên hung hiểm. Hôm qua cậu giết gia hỏa kìa và ném thi thể ra ngoài cũng là minh chứng tốt nhất.
- Hiện tại việc cấp bách nhất của chúng ta là đoàn kết lại, đối phó với tình huống tiếp theo. Nội chiến vào lúc này là lựa chọn không sáng suốt.
Lúc này, sắc mặt Dương Gian có chút hờ hững, nói:
- Mấy người phạm phải sai lầm, không sao, là người đều sẽ có lúc mắc sai lầm. Nhưng tiếp theo đây, ở trong lúc mấu chốt, tôi không hi vọng nhìn thấy bất cứ ai trong mấy người có biểu hiện lùi bước. Nếu không, tôi sẽ lập tức quét sạch mấy người.
Sắc mặt Phiền Hưng khẽ đổi:
- Kể cả tôi?
Dương Gian nói:
- Đúng thế, bao gồm cả cậu.
Nhất thời, Phiền Hưng cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Cậu yên tầm đi, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Vì mạng sống, chúng tôi dám leo lên xe buýt quỷ, đương nhiên cũng dám đi đối kháng với lệ quỷ.
- Tiếp tục gác đêm.
Nói xong câu đó, Dương Gian cũng không nhiều lời nữa.
Cùng lúc đó.
Ở bên ngoài cổ trạch.
Một người đang đi loạn khắp nơi, trong tay người này cầm theo một cây đèn lồng màu trắng, có viết chữ "Điện" khá lớn màu đen. Tay còn lại của người này cầm theo một cây nhang.
Cây nhang kia đang cháy, tỏa ra một mùi thơm, không thể nào xua tan.
Ở trong hoàn cảnh tối tăm, đèn lồng màu trắng tỏa ra ánh sáng. Một loại ánh sáng trắng bệch, trông cực kỳ quỷ dị, nhưng nó lại có thể chiếu sáng con đường phía trước.
Chu Đăng thầm nghĩ trong lòng:
"Bảo mình không cầm thì mình liền không lấy sao? Len lén lấy thì hắn làm sao mà biết được. Với lại mình cũng đủ ý tứ, đồ vật gì cũng lưu lại cho hắn một ít."
Hắn ta không muốn ở lại bên trong cổ trạch.
Bởi vì bên trong đó có hung hiểm, đồng thời lại không thể đi tìm bảo bối.
Cho nên, ngay tại thời điểm ngày thứ hai vừa đến. Nhân lúc ban đêm, Chu Đăng lén lút lấy đi một cây nhang cùng một chiếc đèn lồng màu trắng ngoài cửa.
Cầm theo đèn lồng màu trắng, hắn ta cũng không hề có ý định muốn rời khỏi cổ trạch, mà chỉ muốn đi xung quanh một vòng.
"Ở chỗ này, nếu không có xe buýt quỷ sẽ không thể nào rời đi."
Chu Đăng đi dọc theo một đoạn đường nhỏ quanh co khúc chiết, tiền vào khu rừng già kia.
Con đường này là con đường đi ra từ cửa sau của hậu đường, không phải là đường từ đường cái tiến đến cửa chính của cổ trạch.