Nhưng dường như nguy hiểm cũng không giới hạn ở trong vị trí đại sảnh.
Giờ phút này.
Sau khi Chu Đăng rời đi, cánh cửa sau vốn dĩ ở trong trạng thái nửa đóng nửa mở. Lúc này lại bị thứ gì đó chậm rãi đẩy ra.
Bên ngoài không tính là quá tối, nhưng cũng đen kịt. Không biết có phải là ảo giác không, lúc này khu rừng già cách đó không xa dường như càng lúc càng gần. Cứ như bên trong bóng tối có vô số ánh mắt quỷ dị đang thăm dò về phía bên này. Khiến cho người ta không thể phân biệt được đó là ảo giác, hay thực sự có nhiều ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn ngó bọn họ từ bên trong khu rừng.
Dương Gian lập tức nói:
- Lý Dương, đi đóng cửa lại.
Lý Dương không nói hai lời, lập tức đi qua. Sau đó hắn trực tiếp đóng cửa lại.
Nhưng chỉ sau một giây.
- Rầm!
Cửa sau lần nữa bị mở ra. Vốn Lý Dương đang chuẩn bị xem xét một chút, liền bị cửa ép lùi lại phía sau.
Những người khác trợn tròn hai mắt.
- Quỷ dị như vậy sao?
Dương Gian lại nói:
- Không cần tiết kiệm, sử dụng lực lượng linh dị đi. Thử xem liệu có đóng nó lại được không.
Sắc mặt Lý Dương khẽ biến, trực tiếp sử dụng năng lực của quỷ chặn cửa, ảnh hưởng đến cánh cửa sau.
Hắn ta đóng cửa lại một lần nữa.
Nhưng khiến cho Lý Dương không ngờ chính là, hắn ta cảm thấy được một cỗ lưc cản vô cùng to lớn. Cứ như có vô số bàn tay đặt lên trên cánh cửa, ngăn cản, không cho hắn ta đóng nó lại.
- Két!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng động, chỉ miễn cưỡng đóng được một nửa trên, còn nửa dưới, bản thân Lý Dương cũng bất lực.
Hắn ta gầm nhẹ một tiếng, có chút lo lắng.
- Đội trưởng, không thích hợp.
- Đùa gì vậy.
Giờ phút này, sắc mặt Dương Gian đã thay đổi, thậm chí không thể giữ được bình tĩnh.
Năng lực của quỷ chặn cửa thế mà không có cách nào đóng cánh cửa này lại?
Dương Gian nói:
- Chẳng lẽ mấy người đứng trơ mắt nhìn lấy hai người bọn tôi động thủ? Đi giúp Lý Dương, không làm được thì tất cả mọi người sẽ không sống nổi qua đêm nay đâu.
Hắn cảm thấy mọi việc có gì đó không đúng.
Bởi vì nhang còn đang cháy. Dựa theo tình huống lúc trước của Ưng Ca, lúc này Lý Dương hẳn sẽ nhận được cái này ảnh hưởng, phát huy ra lực lượng linh dị còn mạnh hơn trước đó mới phải.
Vì sao lại như vậy?
Rốt cục là chỗ nào xuất hiện vấn đề.
Dương Gian bắt đầu bất an, bởi vì hắn cảm thấy mọi việc có xu hướng bị mất khống chế.
Mặc dù còn chưa đạt đến cấp độ không thể ứng phó, nhưng cái này đã là một loại manh mối.
Đây là trực giác của hắn, không thể sai.
Sắc mặt Ưng Ca khẽ động, lập tức đứng ra:
- Tôi đến giúp một tay.
Vương Phong nhìn Dương Gian một cái, sau đó cũng lập tức đi qua.
Phiền Hưng khẽ liếc một chút, lập tức có hai ngự quỷ nhân mặt âm trầm đi đến cửa sau, lựa chọn giúp đỡ.
Bọn họ sử dụng lực lượng linh dị ngăn cản một số thứ khủng bố ở bên ngoài đến gần, sau đó đóng của lại. Nhưng bọn họ không dám có một chút thư giãn, bởi vì bọn họ phát hiện ra, ở phía ngoài cửa cũng có thứ gì đó đang dùng sức đẩy cửa.
Chỉ cần buông tay, cửa sẽ một lần nữa bị mở ra.
- Sa Sa, Sa Sa...
Ở trong bóng đêm, chiếc đài phát thanh cũ kỹ kia lần nữa vang lên âm thanh. Lần này nó lại thu được tín hiệu, phát ra tiếng cười quái dị, sau đó nói:
- Chết, chết, cuối cùng là chết… Hắc, hắc hắc.
- Con quỷ kia vẫn còn.
Phiền Hưng nhìn chằm chằm vào mảnh hắc ám phía trước lối nhỏ, chuẩn bị động thủ.
- Chờ một chút.
Đúng lúc này, Dương Gian giống như ý thức được cái gì đó.
Phiền Hưng lập tức hỏi:
- Sao vậy? Nếu không ra tay ngăn cản chiếc đài phát thanh quỷ dị này, nó sẽ dẫn dụ lệ quỷ đến.
Dương Gian nói:
- Không đúng, câu nói vừa rồi của đài phát thanh không thích hợp. Nó nói chết? Đều sẽ chết? Nhưng từ đầu đến giờ bên cạnh chúng ta không xuất hiện người nào chết cả.
Nhìn quanh một lượt.
Tất cả mọi người còn sống.
Cho dù là người bình thường như Dương Tiểu Hoa vẫn còn sống rất tốt, còn cầm quả bóng bay màu đỏ đậm đứng yên tại chỗ.
Có người nhìn về chiếc quan tài màu đỏ đậm kia rồi nói:
- Chỗ này chỉ có một người chết, chính là…
Dương Tiểu Hoa nói, trong giọng nói mang theo một chút rung động.
- Chẳng lẽ tin tức có người chết đã được truyền đi? Dựa theo suy luận của mấy người lúc trước, ngày thứ ba là báo tang, cũng chính là đem tin có người chết truyền ra ngoài. Nhưng nếu báo tang sớm thì sao?
Dương Gian lập tức kịp phản ứng lại.
- Báo tang? Tôi hiểu rồi, là tên Chu Đăng kia. Vừa rồi hắn ta cầm theo đèn lồng màu trắng lượn bên ngoài một vòng. Đây chính là báo tang. Cho nên chiếc đài phát thanh kia mới nói ra một câu như vậy.
- Từ đầu đến cuối, quỷ không đi vào hậu đường, nên chúng không thể xác định được liệu ông lão kia đã chết hay chưa. Nhưng vừa rồi, sau khi Chu Đăng đi vào, hắn ta lại cầm đèn lồng màu trắng đi ra ngoài. Cái này cũng tương đương việc nói với quỷ, ông lão ở chỗ này đã chết.