- Thì ra vấn đề là nằm ở đây.
- Hiện tại hậu đường không còn an toàn nữa.
Phiền Hưng khẽ lặng người một chút, sau đó chửi ầm lên.
- Con mẹ nhà nó chứ, tên Chu Đăng kia đúng là biết cách hại người. Nếu hắn ta xuất hiện, tôi nhất định phải liều mạng với hắn ta.
Quả nhiên, mọi việc đúng như Dương Gian nói.
Sau khi đám người kiên trì được một lúc. Rốt cục không thể nào ngăn cản, có mấy người đã đạt đến cực hạn, không thể nào sử dụng lực lượng linh dị tiếp nữa. Mà chỉ dựa vào một mình Lý Dương thì có vẻ hơi miễn cưỡng.
Một lần nữa, cửa sau lại bị mở ra.
Trên cửa xuất hiện những dấu tay dính đầy bùn đất màu vàng. Mặt đất ở bên ngoài là một đống dấu chân, loạn xạ, lít nha lít nhít.
Mà ngay khi cửa sau bị mở ra lần nữa.
Một đôi giày vải cũ kỹ đặt ở ngưỡng cửa, giống như có thể xâm nhập vào bên trong bất cứ lúc nào.
Không chỉ có thế.
Ngay cả hắc ám ở trong hành lang cũng đều lan về phía hậu đường.
Không biết vì cái gì, hiện tại cây nhang đang cháy phía trước cỗ quan tài màu đỏ đậm lại không phát huy bất cứ tác dụng nào.
Linh dị đã hoàn toàn xâm lấn hậu đường.
Hung hiểm sớm xuất hiện ở trong cổ trạch.
…
Ngày thứ hai, việc gác đêm đã xảy ra vấn đề.
Vốn dĩ cục diện đang ổn định, nhưng kể từ khi Chu Đăng cầm theo đèn lồng màu trắng và rời khỏi hậu đường, đi ở bên ngoài một vòng, nó đã trở nên bất ổn.
Đám người suy đoán, bởi vì hành động rời đi này của Chu Đăng khiến cho nội dung báo tang diễn ra sớm. Mà cái sớm này lại cực kỳ trí mạng. Vốn dĩ quỷ còn đang du đãng ở bên trong cổ trạch, hiện tại báo tang, chẳng khác gì nói cho chúng biết bên trong hậu đường có người chết.
Mặc dù quỷ không có tư tưởng, không thể phân biệt giữa lợi và hại.
Nhưng tình huống bên trong tòa cổ trạch này lại không thể nào suy đoán theo lẽ thường. Bởi vì có những việc có liên quan đến chuyện linh dị đôi khi cũng không tuân theo bất cứ đạo lý nào.
Ở đoạn thời gian nào đó chúng sẽ làm ra sự tình phá vỡ thường thức của con người.
- Quỷ đang xâm lấn vào đây, hậu đường đã không còn an toàn nữa. Đội trưởng Dương, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Lúc này Phiền Hưng cực kỳ gấp gáp. Hắn ta không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ còn cách dồn hết hi vọng ở trên người của Dương Gian.
Dù sao Dương Gian cũng là ngự quỷ nhân đỉnh phong, một nhân vật cấp đội trưởng hàng thật giá thật, từng trải qua mấy chuyện linh dị cấp S. Bất kể là năng lực hay là kinh nghiệm đều không phải người như hắn ta có thể so sánh.
Giờ phút này, cửa sau đã bị mở.
Bên ngoài tối đen như mực, ngay tại ngưỡng cửa có một đôi giày vải cũ kỹ màu đen, giống như hai chân của lệ quỷ đang muốn bước vào bên trong vậy.
Mà ở phía ngoài cửa vẫn còn ẩn ẩn thân hình lệ quỷ bồi hồi, dường như chúng đang chờ đợi cơ hội nào đó để tiến vào.
Hiện tại, việc đóng cửa đã không còn quan trọng nữa.
Vừa rồi đám người hợp lực lại nhưng không thể đóng cửa, ngược lại khiến cho bản thân lâm vào nguy hiểm, lệ quỷ của bản thân sắp sửa khôi phục. Cho nên hiện tại không cần phải xoắn xuýt vấn đề nên đóng hay mở cửa nữa, vì nó không có ý nghĩa.
Chuyện cần làm lúc này là nghĩ ra cách để đối phó với tình huống trước mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Gian.
Dường như loại tràng diện như hiện tại chỉ có hắn mới ứng phó.
- Nếu không nghĩ ra một phương pháp nào để ứng phó, chỉ sợ toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này.
- Tất cả đều là do tên điên Chu Đăng kia. Bản thân muốn chết thì thôi, lại còn liên lụy đến chúng ta.
- Từ bỏ việc gác đêm, trở về phòng trốn, liệu làm như vậy có được không? Hay alf hiện tại chúng ta nên xông qua cánh cửa kia, vọt thẳng ra ngoài, nghĩ cách rời khỏi tòa cổ trạch này?
Chỉ là đề nghi này vừa ra đã bị những người đưa thư khác phủ quyết.
Bọn họ cần phải đợi ở trong cổ trạch bảy ngày, nên không thể nào rời đi.
Chu Đăng có thể đi ra bên ngoài cổ trạch để du đãng, đi ra đi vào, nhưng bọn họ không thể. Nếu rời đi cổ trạch quá xa, hoặc là quá lâu, nói không chừng bưu điện quỷ sẽ phán định nhiệm vụ đưa thư của bọn họ bị thất bại. Đến lúc đó nguyền rủa của bưu điện quỷ sẽ xuất hiện, tràng cảnh của bọn họ sẽ còn thảm hơn.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn đang tự hỏi.
Hiện tại, liều mạng đối kháng với lệ quỷ chỉ là kế sách trì hoãn thời gian trong lúc nhất thời mà thôi. Đến cuối cùng, rất nhiều người sẽ phải chết, thậm chí là đoàn diệt cũng không có gì lạ.
Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng suy tư, nghĩ ra một phương pháp có thể miễn cưỡng phá vỡ tử cục.