Sau khi cảm giác được Lý Dương rời khỏi phạm vi bao phủ của quỷ ảnh, Dương Gian liền thu hồi nó lại.
Hiện tại, hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt với chuyện càng nguy hiểm hơn.
Đó chính là thủ vững cỗ quan tài kia, đề phòng ông lão bên trong đó sớm khôi phục. Nếu không, chẳng những hắn không thể chống đỡ đến ngày thứ bảy, mà nhiệm vụ đưa thư cũng sẽ bị thất bại.
- Cẩn thận, thân thể của hắn ta đã bị lệ quỷ xâm lấn.
Đám người thấy vị ngự quỷ nhân kia quỳ trên mặt đất, liên tục phun máu thì sắc mặt đại biến.
Bởi vì lượng máu mà người này phun ra đã vượt qua hạn mức tối đa mà một người bình thường có thể có. Ngoại trừ cái đó ra, bởi vì trong số máu phun ra kia có một phần máu của hắn ta, nên thân thể đang dần gầy đi.
Bằng mắt thường có thể chứng kiến được thân thể người kia đang dần dần biến thành một cỗ thây khô.
Mà trong đống máu phun ra kia lại có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
- Không cứu được nữa, hắn ta đã bị ăn mòn quá sâu.
Giờ phút này, Dương Gian trực tiếp động thủ. Hắn dùng cây trường thương màu vàng kim kia găm vào thân thể của vị ngự quỷ nhân kia.
Đến hiện tại, năng lực áp chế của đinh đóng quan tài được coi là khó giải.
Vị ngự quỷ nhân đang biến thành thây khô kia lập tức trợn tròn hai mắt, sau đó cứng đờ.
Hắn ta đã ngừng phun máu, nhưng cũng đã chết.
Bởi vì đinh đóng quan tài áp chế quỷ trong người, khiến hắn ta bị mất đi lực lượng linh dị, nên không có cách nào duy trì trạng thái sinh tồn.
Dương Gian không để cho cỗ thi thể của ngự quỷ nhân kia chiếm cứ vị trí đinh đóng quan tài, mà trực tiếp xâu cỗ thi thể kia lên. Kế đó mở cửa sau, rồi ném ra bên ngoài.
Mặc dù ở bên ngoài lệ quỷ của người kia vẫn sẽ khôi phục. Nhưng chỉ cần không phát động quy luật giết người của nó, quỷ sẽ không để mắt đến đám người. Với lại, dù nó có để mắt đến đi nữa, thì đó cũng là chuyện đằng sau. Hiện tại còn có chuyện khẩn cấp hơn cần phải xử lý.
- Đoàng!
Khẩu súng cũ kỹ trong tay Ưng Ca lần nữa được sử dụng.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong hắc ám phía trước lối đi nhỏ.
Nhưng một phát súng này chỉ khiến cho bóng dáng mơ hồ kia lui lại mười mấy mét. Chỉ không đến mười giây sau, bóng dáng mơ hồ kia lại lần nữa tiến đến.
Ưng Ca sầm mặt lại, chỉ có thể liên tiếp nổ súng nhắm trì hoãn thời gian. Hắn ta cứ thế nổ súng đến khi hao hết đạn mới thôi.
Vương Phong không nói gì, chỉ ngồi ở trước cửa sau và cầm ra hai viên xúc xắc được làm từ xương cốt. Hai viên xúc xắc này một đen một đỏ, phía trên có đánh số. Ngoại trừ màu sắc không bình thường ra, chúng không khác gì những viên xúc xắc bình thường cả.
Hai viên xúc xắc vừa được tung ra, lệ quỷ ở bên ngoài cửa sau lập tức yên tĩnh.
- Muốn tiến vào trong này thì phải tuân thủ theo quy tắc của trò chơi linh dị. Thử xem, đánh cược một ván với tôi. Thắng, tôi chết, mấy người có thể tiến vào. Còn thua, mấy người phải rời đi.
Thân là người đưa thư tầng bốn, ngoại trừ cây chùy gỗ bị Dương Gian đoạt lúc trước ra, bản thân Vương Phong còn có một món đồ linh dị khác, đó là hai viên xúc xắc quỷ này.
Đây là thứ hắn ta lấy được trong một lần đưa thư ở tầng ba.
Vì lấy được thứ này, hắn ta đã chơi với lệ quỷ ba ván, đồng thời còn là toàn thắng.
Nhớ về ngày đó, mọi việc còn hiện rõ mồn một trước mắt hắn ta.
Nhưng hôm nay, hắn ta cảm thấy bản thân không thể nào giấu dốt được nữa. Thứ này nhất định phải lấy ra dùng.
- Đại Mạnh, nếu tôi cược thua, cậu hãy đến thay thế. Nếu cậu cũng chết, vậy thì Ưng Ca đến… Một khi trò chơi này bắt đầu, không thể nào dừng lại. Nếu không cửa sau sẽ trực tiếp bị mất khống chế.
Người đưa thư tên Đại Mạnh kia khẽ biến sắc, nhưng cũng không cự tuyệt.
Giờ phút này.
Một viên xúc xắc màu đen giống như bị một loại lực lượng linh dị nào đó ảnh hưởng, nó tự động dựng nghiêng. Sau đó nó bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh… Đúng thế, viên xúc xắc này đại biểu cho lệ quỷ. Nó đã bắt đầu ném điểm.
Sau khi xoay không biết bao nhiêu vòng, xúc xắc dần dừng lại, đồng thời lăn lộn một vài vòng trên mặt đất.
Trên mặt của viên xúc xắc màu đen kia hiện ra một chấm tròn màu đỏ đậm.
Một điểm.
Vương Phong nhìn thấy cảnh tượng này lập tức thở phào một hơi. Xem ra con quỷ này tương đối xui xẻo, nên mới ném được một điểm.
- Đến lượt tôi.
Hắn ta nhặt viên xúc xắc màu đỏ lên.
Trên xúc xắc màu đỏ đậm là những chấm đen, còn trên xúc xắc màu đen là những chấm đỏ.
Hai viên xúc xắc này có liên quan lẫn nhau, cùng tạo thành nguyền rủa, nên mới có thể tạo thành trò chơi ném điểm giữa người và quỷ.