Mà ngay khi hắn đang di chuyển về phía con quỷ kia. Bước chân của hắn đột ngột dừng lại, con người khẽ co rút, cứ như nhìn thấy chuyện gì bất khả tư nghị vậy.
Dương Gian nhìn thấy một môi giới đặc biệt.
Đó là một bà lão lưng hơi còng, mặt mũi nhăn nheo. Lúc này bà lão kia đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, hai con mắt ảm đạm vô quang. Trên người bà lão mặc
một chiếc áo vải theo kiểu cũ, trong tay còn cầm một chiếc giỏ trúc.
"Là bà lão ở trên xe buýt quỷ? Sao thứ này cũng bước vào trong cổ trạch?"
Sắc mặt Dương Gian trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bởi vì bà lão này rất quỷ dị.
Không chỉ từng xuất hiện ở trên xe buýt quỷ, mà còn xuất hiện ở trong chuyện linh dị phòng 301 tại thành phố Đại Xuyên.
Khi đó bà lão này đã chết, chỉ còn là một cỗ thi thể hư thối nằm trên giường.
Nhưng dường như bà lão này cũng chưa chết.
Dù vậy, Dương Gian vẫn như trước, không có cách nào phán đoán xem bà lão này là người hay quỷ.
Tuy nhiên khi bà lão kia leo lên xe buýt quỷ, bảng điện tử treo phía trước liền nhảy số, hơn nữa còn là nhảy một lần hai số.
Dưới sự phán định của xe buýt quỷ, bà lão này cũng là quỷ.
Nhưng theo Dương Gian, phán định của xe buýt quỷ chưa chắc đã hoàn toàn chính xác. Bởi vì sau khi đeo mặt nạ da người, Chu Đăng cũng bị xe buýt quỷ coi là một con lệ quỷ. Nhưng thực chất hắn ta lại là người, là một vị ngự quỷ nhân.
Mà ngự quỷ nhân sẽ không bị xe buýt quỷ coi là lệ quỷ.
"Hiện tại cũng không nên quấy rối."
Dương Gian nhìn chằm chằm vào bà lão kia, trong tay khẽ nắm chặt cây trường thương.
Nếu dựa theo tình huống ở trong phòng 301 lần trước mà nói, khi phát động môi giới, hắn nhìn thấy bà lão này, đồng thời bà lão này cũng nhìn thấy hắn. Thậm chí bà ta còn có thể phản xâm lấn thông qua môi giới của hắn.
"Không có động tĩnh?"
Dương Gian hơi dừng lại và quan sát một chút. Hắn nhìn thấy bà lão này không có bất cứ động tác nào. Ngay cả con mắt đục ngầu, ảm đạm vô quang kia cũng không hề chuyển động. Thấy thế, hắn liền bỏ qua, không thèm quan tâm đến.
Lập tức.
Hắn vận dụng thanh sài đao, chém nhát thứ tư.
Lần này hắn lại chém ngang người của con lệ quỷ kia.
Phối hợp với nhát chém vừa nãy mà nói, cũng có nghĩa rằng con lệ quỷ này đã bị hắn chém làm bốn phần.
Dưới loại tình huống như vậy, muốn khôi phục lại hoàn toàn mà nói sẽ cực kỳ khó khăn.
Ngoại trừ cái đó ra, một vài môi giới của lệ quỷ ở gần đó cũng bị liên lụy. Lập tức bị thanh sài đao chém thành hai đoạn. Sau đó khu vực môi giới ở xung quanh liền bị hắn thanh không một đám nhỏ.
Vẫn như trước, nguyền rủa lại tiếp tục bạo phát ở trên người của hắn.
"Lần thứ hai khởi động lại."
Không chút do dự, Dương Gian lại lợi dụng lực lượng của mắt quỷ nhằm khởi động lại bản thân. Khiến cho thân thể vốn sắp bị nguyền rủa cắt nát một lần nữa khôi phục thành bộ dạng hoàn hảo, không chút tổn hao.
Trong vòng một ngày.
Sử dụng khởi động lại hai lần.
Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng số lần cũng hơi nhiều.
Tuy nhiên hắn vẫn còn có thể chịu đựng. Sẽ không vì sử dụng khởi động lại hai lần liên tiếp mà xảy ra chuyện. Xem bộ dạng, dù hắn có khởi động lại ba lần cũng chưa chắc đã xảy ra vấn đề.
Trong thời điểm Dương Gian ở bên trong đại sảnh của cổ trạch, điên cuồng tách rời lệ quỷ.
Bên trong hậu đường.
Tạm thời, nguy cơ xem như đã được giải trừ.
Hắc ám nhanh chóng thối lui. Những vách tường, nóc nhà, sàn nhà vừa biến mất lần nữa hiện ra. Tất cả mọi thứ lại trở về bộ dạng vừa xa lạ vừa quen thuộc lúc trước.
- Dương Gian đã thành công.
Phiền Hưng trợn tròn hai mắt, hắn ta nghe được động tĩnh do Dương Gian tạo ra ở trong đại sảnh.
Mà Đại Mạnh đã thu hồi quỷ vực ngay khi hắc ám chuẩn vừa thối lui.
Sắc mặt hắn ta trở nên cực kỳ khó coi, từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi thi thối. Trông hắn ta giống như một cỗ thi thể, cả người có chút âm u, đầy tử khí. Đồng thời sắc mặt có chút dữ tợn, biểu lộ rõ vẻ đơn đau truyền đến từ trong thân thể.
Đại Mạnh đang bị lệ quỷ ăn mòn.
Một khi bị lệ quỷ ăn mòn đến một mức độ nào đó, hắn ta sẽ chết vì lệ quỷ khôi phục, giống như những ngự quỷ nhân khác vậy.
Nhưng mà.
Ở vị trí cửa sau, một tiếng thở hồng hộc truyền đến. Chỉ thấy Lý Dương chạy đến, trong tay hắn ta còn cầm một chiếc đèn lồng trắng bệch. Vừa đến nơi, hắn ta liền vịn vào tường, có chút kinh nghi bất định nhìn vào bên trong.
- Tôi, tôi trở về rồi. Đã lấy được đèn lồng, tình huống bên trong thế nào rồi?
Ở xung quanh khu vực mà đèn lồng màu trắng soi sáng hiện ra một đống bóng người quỷ dị, lít nha lít nhít.
- Không tính là quá muộn, tối thiểu còn chưa chết sạch.