Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Khả năng tên Chu Đăng kia cũng đã chết. Hắn ta chưa từng xuất ở bên trong cổ trạch, đồng thời ở bên ngoài Lý Dương cũng không gặp được hắn ta. Có hơn phân nửa là hắn ta đã bị lệ quỷ tập kích rồi chết ở một chỗ vô danh nào đó rồi."
"Chết cũng tốt, chứ để tên chuyên gây họa đó ở bên người, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
- Dương Gian, cậu không tính ăn chút gì sao?
Lúc này Dương Tiểu Hoa đi tới, sắc mặt cô ta có chút tiều tụy, hai con mắt tràn đầy tia máu. Trong tay cô ta có cầm nước uống và một chút lương khô.
- Đối với thức ăn và nước uống mà nói, hoàn toàn đủ cho mấy người chúng ta dùng bảy ngày.
Dương Gian chỉ tiếp nhận một bình nước, sau đó uống một hơi cạn sạch.
- Nhân lúc hiện tại đang an toàn, cố tận dụng thời cơ nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Ngày mai phải đi báo tang, khả năng thể lực của cô sẽ không chịu nổi đâu.
- Tôi biết, thế nhưng tôi ngủ không được. Hình như tôi đã bị mất ngủ. Tuy nhiên đây chỉ là việc nhỏ. Nếu lần này có thể sống sót trở về mà nói, tất cả đều đáng giá.
Dương Tiểu Hoa khẽ lắc lắc đầu, cảm thấy trạng thái tinh thần của bản thân đã xảy ra vấn đề. Nhưng cô ta vẫn khát vọng bản thân có thể sống sót và rời khỏi tòa cổ trạch.
Nếu không phải có loại dục vọng cầu sinh mãnh liệt này mà nói, khả năng cô ta đã sớm tự sát.
Đối mặt với những chuyện như vậy chẳng khác gì một loại tra tấn.
Dương Gian nói:
- Có thể sống sót qua bảy ngày hay không còn phải coi ba ngày cuối cùng kia. Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, bất kể là ngày đầu tiên nhập liệm, ngày thứ hai gác đêm, ngày thứ ba báo tang, tất cả đều không cần phải tiếp xúc trực tiếp với lệ quỷ. Sở dĩ mọi người gặp phải những nguy hiểm đó hoàn toàn là vì ngu xuẩn, tự làm xằng làm bậy, phá hỏng cân bằng bên trong cổ trạch.
- Nếu ba ngày trước mọi người làm việc dựa theo kết quả suy luận ra mà nói, chắc chắn một người cũng không cần phải chết.
Dương Tiểu Hoa gật gật đầu, sau đó lại nói:
- Dương Gian, cậu có từng nghĩ đến việc từ bỏ lần đưa thư và rời khỏi tòa cổ trạch này không? Hắn cậu cũng có phương pháp rời khỏi chỗ này, đúng không?
- Rời khỏi đây cũng tương đương với việc từ bỏ nhiệm vụ đưa thư. Mà một khi nhiệm vụ thất bại, đối với cô mà nói, chẳng khác gì tử vong. Làm như vậy không có bất cứ ý nghĩa nào.
Dương Gian khẽ nhìn cô ta một cái, hắn biết lúc này tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ muốn thối lui.
Dù sao hiện tại cũng chỉ mới là ngày thứ hai.
Đằng sau còn những năm ngày lận.
Trong lòng ai cũng đều hiểu, bảy ngày này là không thể qua nổi, trừ phi xảy ra kỳ tích.
Thay vì chết ở này, chi bằng rời đi. Sống nốt mấy ngày cuối cùng cho tốt, sau đó tự sát. Tối thiểu cũng sẽ không phải chết một cách đau đớn, tuyệt vọng như này.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Tôi chỉ hỏi cho biết thôi, không có ý gì.
Dương Gian nói:
- Một khi nhiệm vụ đưa thư hoàn thành, cô có thể đốt giấy viết thư và trở về bưu điện quỷ. Tôi không dám chắc liệu giấy viết thư có khiến cho đường trở về bưu điện quỷ lộ ra ở đây không. Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị một vài thứ, chỉ cần có thể sống sót qua bảy ngày, rời đi khỏi đây là không thành vấn đề.
Bình thường hắn rất ít khi nói chuyện.
Nhưng hiện tại, hắn cũng bắt đầu nói có hơi nhiều.
Có lẽ đây là một biện pháp nhằm làm dịu áp lực, tránh bị khẩn trương quá.
Mọi người nói chuyện phiếm, sau đó nghỉ ngơi, rồi lại nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ban đêm.
Đã đến 12 giờ đêm.
Công việc gác đêm của ngày thứ hai chính thức kết thúc, hiện tại là ngày thứ ba, báo tang.
Ngày thứ ba vừa đến.
Bên trong cổ trạch không có bất cứ dị thường nào, tất cả vẫn bình tĩnh như cũ.
Phiền Hưng đi ra từ sau hậu đường, đến gần và hỏi:
- Dương Gian, ngày thứ ba đã đến, cậu định làm cái gì?
Sắc mặt Đại Mạnh tro tàn, không chút sức sống. Hắn ta khẽ nói:
- Dựa theo quy củ của việc báo tang. Ngày hôm nay chúng ta hẳn phải rời khỏi tòa cổ trạch này đúng không? Nếu không rời khỏi đây mà nỏi, khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Gian lập tức đứng dậy.
- Theo suy đoán sẽ là như vậy. Nhưng tôi không dám chắc. Tuy nhiên chuyện này cũng không thể lại dùng mạng đi thử.
Hắn khẽ cử động thân thể một chút.
Những vết cắt trước đó đã hoàn toàn khôi phục.
Thành công vượt qua nguyền rủa của thanh sài đao. Đồng thời, ngày mới vừa đến, mắt quỷ của hắn lại có thể tiếp tục sử dụng khởi động lại.
- Lỡ chỗ này cũng cần có người gác đêm thì sao? Tôi phải đi ra hậu đường nhìn một chút, sau đó mới có thể quyết định.
Nói xong, Dương Gian lập tức trở lại hậu đường, đi đến bên cạnh cỗ quan tài màu đỏ.