Quãng thời gian sau đó, tất cả đều giống như Dương Gian nói.
An toàn.
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua… Sáu giờ sáng, mười giờ sáng.
Bên trong cổ trạch sóng yên biển lặng, không có hiện tượng linh dị xuất hiện, cũng không có người nào chết.
Lúc này, đám người mới mạnh dạn hợn một chút, bắt đầu hoạt động.
Dương Tiểu Hoa vừa mệt vừa đói. Cô ta cố gắng trở về phòng mà lúc trước đám người ở để ăn uống, bổ sung thể lực. Sau đó đi đến đại sảnh, ngồi co quắp ở bên cạnh Dương Gian và nghỉ ngơi.
Sau khi ăn uống chút gì đó, những người khác cũng khôi phục không ít.
…
Bên trong cổ trạch, thời gian dần dần rôi qua.
Những người còn lại đều an toàn.
Ở nội dung gác đêm của ngày thứ hai, Dương Gian đã dự vào lực lượng của bản thân để chống đỡ tập kích của lệ quỷ. Đồng thời còn uốn nắn thời gian bị sai lầm trở về đúng quỹ đạo. Nếu tiếp theo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà nói, như vậy ngày thứ hai, thứ ba sẽ bình yên vô sự.
Nhưng cái giá bọn họ phải trả cho điều này cũng quá đắt, quá thảm trọng.
Hiện tại, bên trong cổ trạch, số lượng người còn sống sót là cực kỳ ít.
Ưng Ca, Dương Tiểu Hoa, Đại Mạnh, Phiền Hưng và vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia.
Cộng thêm Dương Gian và Lý Dương nữa cũng chỉ mới 7 người mà thôi. Phải biết tại thời điểm xuống xe buýt quỷ, số lượng người lúc đó là 20.
Tuy nhiên Chu Đăng và Liễu Thanh Thanh đã mất tích.
Không biết hai người này đã chết ở bên ngoài cổ trạch, hay là còn sống sót ở một nơi nào đó.
Trong quãng thời gian ngắn ngủi, mọi người cố gắng nghỉ ngơi.
Trong quãng thời gian này, thật sự không hề có lệ quỷ xuất hiện.
Người duy nhất có hành động là Lý Dương. Hắn ta cầm theo đèn lồng màu trắng vòng qua vòng lại mấy lắn ở bên ngoài cổ trạch, nhằm ngăn ngừa lệ quỷ bên ngoài bị mất khống chế, sớm xâm lấn cổ trạch.
Mặc dù phải quanh đi quẩn lại suốt ngày, có chút vất vả, nhưng ít ra là an toàn.
Mà hiện tại Lý Dương đang là ngự quỷ nhân, nên không có chuyện bị hao hết thể lực. Tình trạng cơ thể của ngự quỷ nhân đều được duy trì bằng lực lượng linh dị.
- Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn, lệ quỷ sẽ không xuất hiện trở lại.
Phiền Hưng tùy tiện ngồi ở trên lối nhỏ giữa hậu đường và đại sảnh. Hắn ta đưa mắt nhìn về phía hậu đường, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.
Ở chỗ cửa sau của hậu đường đang được Ưng Ca trông coi.
Những người khác nhân thời gian này để hồi phục, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trở về bình thường. Không cần thiết phải để cho toàn bộ mọi người cùng trông coi quan tài màu đỏ.
Ưng Ca nói:
- Nếu nội dung của ngày thứ ba là báo tang mà nói, mọi thứ sẽ cực kỳ thuận lợi. Bởi vì trong tay chúng ta còn có một chiếc đèn lồng màu trắng. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần rời khỏi đại sảnh, đi ra bên ngoài dạo mấy vòng là được.
Nhưng trước mắt, vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia lại nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi chỗ này.
- Mặc dù như thế, nhưng tôi lại cảm thấy, với bộ dạng hiện tại, khả năng chúng ta có thể sống sót qua 7 ngày tại chỗ này là điều không thể nào. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp để rời khỏi tòa cổ trạch này và trở lại xe buýt quỷ thì hay hơn.
Người này có ý nghĩ đó cũng là chuyện bình thường, không một ai phản đối, mà chỉ trầm mặc.
- Không thể rời khỏi đây. Không một ai biết được lộ tuyến của xe buýt quỷ. Xác suất cậu đón được xe buýt quỷ ở bên ngoài sẽ cực kỳ nhỏ. Ở lại chỗ này, chờ qua 7 ngày, khả năng sẽ còn có chuyển cơ.
Phiền Hưng lắc đầu, nói xong, hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Dương Gian.
Dương Gian vẫn ngồi yên giữa đại sảnh như trước. Hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích, giống như một cỗ thi thể, không chút khí tức của người sống.
Nhưng hắn vẫn còn sống.
Bởi vì những vết rách ở trên mặt của hắn đang dần khôi phục theo thời gian.
Hiện tại đã là sáu giờ chiều ngày thứ hai.
Vết thương trên người Dương Gian đã khôi phục lại bảy tám phần. Hiệu quả của nguyền rủa từ một lần sử dụng thanh sài đao cuối cùng đang dần yếu đi.
Mà loại tình huống này xuất hiện cũng có nghĩa là những lệ quỷ ở trong cổ trạch bị hắn tách rời đang chậm rãi khôi phục.
Tuy nhiên chúng chắc chắn không khôi phục nhanh bằng quỷ ảnh.
"Mình có thể khôi phục lại hoàn toàn trước 12 giờ khuya, nhưng quỷ lại không thể."
Dương Gian nhìn những vết thương đang dần khép lại, đồng thời trong lòng thầm tính toán khả năng khôi phục của lệ quỷ bên trong cổ trạch.
Lần liều mạng này của hắn là đáng giá.
Bất kể tính toán như thế nào, đám người đều có thể nhẹ nhõm vượt qua mười hai giờ khuya.
Mà sau khi qua 12 giờ, cổ trạch sẽ bước sang ngày thứ ba.
Nội dung của ngày thứ ba là báo tang.
Cho nên chỉ cần làm tốt chuyện cần làm, ngày thứ ba có thể trôi qua một cách bình an.