Hôm nay hậu đường đã chết rất nhiều người. Những người còn lại còn phải tiếp tục đảm nhận việc gác đêm, trông coi cỗ quan tài kia. Chỉ có bản thân cô ta, một người không có chút tác dụng nào mới thích hợp đi kiểm tra tình huống.
Bởi vì dù cô ta có chết đi nữa cũng không ảnh hưởng đến cục diện.
Rất nhanh.
Dương Tiểu Hoa đã tiến vào trong đại sảnh.
Toàn bộ đại sảnh tối tăm, mù mịt, khiến cô ta không nhìn thấy gì. Trên mặt đất là một mảnh đen kịt, giống như bị một tầng bóng mờ bao phủ. Nhưng tầng bóng mờ này lại không hoàn chỉnh, mà lộn xà lộn xộn, vết rách chằng chịt. Trông nó giống như một tấm gương bị vỡ vậy. Mặc dù đã gán ghép lại một chỗ, nhưng không có cách nào chữa trị những vết rách kia.
Mà ở giữa đại sảnh, Dương Gian cầm chặt cây trường thương trong tay, ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Xung quanh không có quỷ.
Cũng không còn bất cứ hiện tượng linh dị nào.
Chỉ còn lại một mình Dương Gian.
Dương Tiểu Hoa nuốt nước miếng, có chút miệng đắng lưỡi khô nói:
- Dương Gian, cậu sao rồi? Bọn họ để cho tôi đến đây quan sát tình huống. Cậu không sao đó chứ?
Dương Gian nói:
- Tôi không sao. Tình huống bên kia tôi đã biết. Lý Dương thành công lấy được đèn lồng màu trắng. Hiện tại cậu ta cầm theo đèn lồng đi lại bên ngoài, khiến toàn bộ lệ quỷ bên ngoài hậu đường bị hấp dẫn đi theo. Lúc này, nguy cơ của hậu đường đã được xử lý, mà ở chỗ của tôi, chẳng mấy chốc nữa cũng sẽ được ổn định.
- Suy đoán lúc trước của chúng ta là đúng, nội dung ngày thứ ba chính là báo tang.
- Bảo cho mấy người còn lại không cần lo lắng. Hiện tại coi như chúng ta đã vượt qua ngày thứ hai rồi. Trong thời gian ngắn, lệ quỷ ở bên trong cổ trạch sẽ không xuất hiện và tiếp tục giết người. Nhưng sau đó thế nào, tôi không thể đảm bảo.
- Hình như sắc mặt của cậu không được tốt lắm.
Dương Tiểu Hoa nghe bảo là đã an toàn, thì mới mạnh dạn đến gần. Cô ta nhìn chằm chằm vào Dương Gian, sau đó con người khẽ co lại.
Chỉ thấy ở trên mặt Dương Gian xuất hiện từng vết rách cực kỳ đáng sợ. Cả người của hắn giống như được chắp vá từ vô số mảnh thịt vụn vậy. Chỉ sợ vừa chạm vào là sẽ tan ra thành từng mảnh nhỏ.
- Không có việc gì, chỉ là một vài vết thương nhỏ. Nghỉ ngơi một đoạn thời gian là có thể khôi phục.
Sắc mặt Dương Gian chết lặng. Hắn vừa mở miệng nói chuyện, khiến vết thương cử động, lộ ra những lỗ hổng dữ tợn.
Đến cuối cùng vẫn là không chịu nổi.
Hắn cố gắng sử dụng thanh sài đao tách rời lệ quỷ, đồng thời từ bỏ việc khởi động lại để chữa trị bản thân, mà là dựa vào năng lực của quỷ ảnh để từ từ khôi phục.
Bởi vì hắn còn cần giữ lại năng lực khởi động lại.
Nếu ngay cả khởi động lại mà hắn cũng sử dụng hết, khi đó mới thực sự là sắp chết đến nơi.
Dương Tiểu Hoa vẫn mở miệng hỏi vì bất an.
- Không có gì đáng ngại thật sao?
Bởi vì bất kể nhìn như thế nào đều bộ dạng của Dương Gian giống như kẻ sắp chết. Trông hắn không có chút nào giống với một người không có việc gì.
Dương Gian nói:
- Thay vì lo lắng cho tôi, chi bằng cô nghiên cứu một chút xem, ngày thứ tư nên làm cái gì.
Dương Tiểu Hoa nghẹn lời.
Hiện tại liền bắt đầu nghiên cứu ngày thứ tư?
Phải biết lúc này chỉ mới là rạng sáng của ngày thứ hai, còn cách ngày thứ ba mười mấy tiếng.
Làm như vậy có phải là tính toán quá xa hay không?
Tuy nhiên Dương Gian lại biết chuyện mà cô ta không biết.
Kể từ giờ đến ngày mai, sẽ không còn chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa. Mặc dù lần này xuất hiện nguy hiểm khiến rất nhiều người phải chết, những người còn sống cũng phải trả một cái giá nặng nề. Nhưng bọn họ đã có thể đảm bảo được sự an toàn ở ngày thứ hai và thứ ba.
- Cô không hiểu đâu, có nói cho cô cũng vô dụng.
Dương Gian khẽ liếc cô ta một cái, sau đó nhắm mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.
Quỷ ảnh bao phủ trên mặt đất khẽ ngọ nguậy, một số vết rách đang dung hợp, khôi phục…
Mà mỗi khi trên mặt đất thiếu đi một vết nứt, trên người Dương Gian lại biến mất một vết thương.
- Vậy tôi đi qua đó nói với bọn họ một tiếng.
Sau khi xác nhận là Dương Gian không có việc gì, Dương Tiểu Hoa mới quay đầu trở về để truyền đạt một ít chuyện cho bên kia.
Những người còn lại nghe cô ta nói như thế đều thở phào một hơi.
- Cuối cùng cũng thành công sống sót.
Nằm ở trên mặt đất, Đại Mạnh đột nhiên mở to hai mắt. Cuối cùng hắn ta đã đứng vững trước áp lực lệ quỷ khôi phục.
Đương nhiên cái này không phải dựa hoàn toàn vào năng lực của cá nhân hắn ta. Mà là tòa cổ trạch này đang trợ giúp hắn ta áp chế lệ quỷ khôi phục. Cái này có thể nói là nhân họa đắc phúc. Nhưng loại áp chế này không phải là áp chế tuyệt đối. Một khi hắn ta vượt qua giới hạn, nên chết thời điểm vẫn sẽ phải chết.