Phiền Hưng nói:
- Thế nhưng, ở ngày đầu tiên, tiếng khóc quỷ dị kia đã xuất hiện rồi.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia bổ sung một câu.
- Có lẽ cần phải đốt vàng mã. Trong lúc phúng viếng, người nhà đều sẽ đốt vàng mã. Tôi cảm thấy cái này chính là điểm mấu chốt.
Ưng Ca nói:
- Không quá thực tế. Bởi vì bên trong cổ trạch không chuẩn bị quần áo tang cho chúng ta. Mà chúng ta cũng không có khả năng biết trước rằng ông lão bên trong cổ trạch sẽ tử vong, nên cần chuẩn bị tang phục. Đã như vậy, khả năng việc mặc tang phục sẽ là phương pháp để sống sót qua ngày thứ tư. Đương nhiên, cái này cũng không quá chính xác, nhưng tôi không muốn bỏ qua khả năng này.
Phiền Hưng khẽ cau mày suy tư.
- Không phải khóc tang cũng không phải hóa vàng mã, như vậy ngày thứ tư liền khó xác định đây.
Những người khác cũng đang tự hỏi.
Tất cả đều hi vọng có thể tìm ra phương pháp sống sót cho ngày thứ tư.
Mà cái manh mối đế sống sót này lại có liên quan đến việc tổ chức tang lễ. Tất cả đều xoay quanh việc tổ thức tang lễ cho cỗ thi thể ở bên trong quan tài màu đỏ đậm kia.
Đoán đứng, người có thể sống sót.
Một khi đoán sai.
Như vậy cân bằng của cổ trạch bị phá, khi đó lệ quỷ sẽ bắt đầu giết người.
Hôm qua bọn họ đã ăn đủ thiệt thòi.
Nên tất cả mọi người đều không muốn nếm lại chuyện như vậy. Vì thế bọn họ cần phải tìm ra phương pháp chính xác cho ngày thứ tư, tránh tình huống lệ quỷ nhao nhao xông đến tập kích lại xảy ra lần nữa.
Trên đường đi báo tang.
Mọi người không ngừng thảo luận, phát biểu ý kiến của riêng mình.
Mặc dù không nhiều người, nhưng khi trải qua mấy chuyện trước đó. Đám người đều đã biết phương hướng đại khái, nên không cần phải mò mẫm, hay đi chệch đường.
Thời gian của ngày thứ ba từng giờ từng giờ trôi qua.
Trời vừa rạng sáng.
Mọi người đã vây quanh cổ trạch mấy vòng, nhưng không hề gặp phải nguy hiểm.
Chừng hai giờ sáng.
Đám người quyết định ngồi nghỉ ngơi tại chỗ và vẫn không gặp nguy hiểm.
Có thể thấy được, chỉ cần cầm theo đèn lồng màu trắng, bất kể là đi hay ngồi, hành động của bọn họ đều được coi như báo tang, thuộc vào hành vi an toàn.
Ba giờ sáng.
Dương Gian bắt đầu đề nghị mở rộng phạm vi báo tang. Bởi vì hắn cảm thấy, nếu không nhân lúc này để đi thăm dò tình cảnh xung quanh cổ trạch mà nói, sau này khả năng sẽ không còn cơ hội để làm điều đó.
Mọi người không có phản đổi. Bắt đầu lần thứ nhất rời khỏi khu vực gần cổ trạch, chủ động tiến về những chỗ xa hơn.
Đầu tiên là đi xem xét con đường nhỏ nối thẳng đến hậu đường của cổ trạch.
Trước đó Chu Đăng từng đi qua chỗ kia, nhưng hắn ta cũng đã trở về, đồng thời còn không phát hiện ra điều gì. Nhưng vì sự tò mò, nên hắn vẫn muốn đi xem.
Dương Gian và đám người đi dọc theo con đường đất nhỏ này đến cuối cùng, nhìn thấy một vài ngôi mộ.
Cũng nhìn thấy một ngôi mộ đã bị sụp.
- Di ảnh trên bia một đã biến mất. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của nó, hình như nó chỉ vừa mới sụp đổ cách đây không lâu… Có gì đó quái lạ.
Dương Gian tìm đi tìm lại ở chỗ này một lúc, cuối cùng phát hiện ra một dấu giày tương đối đặc biệt. Nó giống như được xuất hiện một cách trống rỗng ở trên mặt đất vậy.
Đó là dấu của một chiếc giày cao gót, nửa dấu giày cùng một lỗ nhỏ.
Loại dấu giày này rất dễ phân biệt, bởi vì nó không giống bình thường.
Dương Gian lập tức đưa ra một suy đoán kinh người.
- Có một cô gái nào đó mang giày cao gót, xuất phát từ chỗ này, đi dọc theo con đường đất kia tiến về phương hướng của cổ trạch. Mà dường như nó đi theo đằng sau Chu Đăng.
Ưng Ca kinh ngạc nói:
- Nhưng trước đó chúng ta cũng không nhìn thấy bất cứ cô gái nào mang giày cao gót… Khoan, chờ một chút, có một người ưa thích mang giày cao gót.
- Liễu Thanh Thanh?
Hai người Dương Tiểu Hoa và Lý Dương đồng thanh đáp.
Đúng thế.
Trên người Liễu Thanh Thanh mặc một bộ sườn xám màu đỏ đậm, dưới chân cũng mang theo giày cao gót màu đỏ. Cách ăn mặc này cực kỳ gợi cảm, mị hoặc. Nhưng bên trong loại gợi cảm và mị hoặc kia lại để lộ ra vẻ quỷ dị nói không nên lời.
- Chẳng lẽ Liễu Thanh Thanh bị lạc ở bên trong khu rừng, mãi tận tối qua mới tìm được đường đi đến chỗ này hay sao?
Lý Dương nói:
- Mặc dù khu rừng này nối liền một chỗ với nhau, nhưng khả năng này không hề lớn. Liễu Thanh Thanh căn bản không có cách để sống sót mà đi đến chỗ này. Cố ta không có đủ năng lực để làm điều đó. Với lại, khu rừng này cũng không lớn, không dễ bị mất tích như vậy.
Dương Gian nhìn lấy ngôi mộ bị sụp kia, sau đó nói:
- Giả sử ở chỗ này xuất hiện một con lệ quỷ mang giày cao gót. Nhưng trước đó khi nhìn thấy Chu Đăng, chúng ta lại không thấy bất cứ con lệ quỷ nào. Như vậy con lệ quỷ mang giày cao gót này đã đi đâu?