Trong đầu Lý Dương chợt linh quang nhất thiểm, mở miệng nói:
- Khả năng là hoàn thiện ghép hình. Con lệ quỷ kia muốn tìm Liễu Thanh Thanh. Dường như ở bên trong chuyện linh dị của phòng 301, Liễu Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một số đoạn trí nhớ. Dựa theo đoạn trí nhớ này cô ta liền có thể khống chế hai con lệ quỷ và thành công sống sót.
Dương Gian nói:
- Không tệ. Tôi cũng nghĩ như vậy. Trên người Liễu Thanh Thanh tồn tại một số bí mật mà ngay cả bản thân cô ta cũng không biết. Có lẽ việc cô ta trở thành người đưa thư không phải là trùng hợp.mà là có sắp xếp từ trước. Trước đó cô ta đã lấy được chiếc sườn xám màu đỏ kia từ một lần đưa thư. Sau đó lại lấy được một bức tượng gỗ từ trong chuyện linh dị phòng 301. Tiếp đến, ở bên trong cổ trạch lại xuất hiện lệ quỷ mang giày cao gót… Nếu chiếc giày cao gót này mà có màu đỏ đậm thì càng trùng hợp hơn.
- Chuyện như vậy giống như việc lệ quỷ đang không ngừng thu thập những mảnh ghép vốn thuộc về nó, chờ đến thời điểm khôi phục lại bộ dạng vậy.
- Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến cái này, Liễu Thanh Thanh sinh hay tử chúng ta còn chưa biết, chuyện của cô ta cứ để sau rồi tính. Vừa rồi tôi chợt nghĩ đến chuyện mà chúng ta cần làm ở ngày thứ năm.
Ưng Ca đột nhiên thay đổi đề tài, đồng thời nhìn chằm vào bát cơm đặt phía trước bia mộ.
Mọi người lập tức nhìn theo.
Phiền Hưng hỏi:
- Cậu nghĩ được cái gì?
Ưng Ca đáp:
- Nếu nội dung của ngày thứ tư là phúng viếng mà nói, ngày thứ năm chắc chắn sẽ là bày tiệc. Mà muốn bày được tiệc, chúng ta cần chuẩn bị cho khách nhân ăn. Nhưng khách nhân bên trong cổ trạch chắc chắn không phải người sống, mà là quỷ đến tham gia. Chúng ta có lẽ không có gì để bày tiệc cho quỷ ăn, nhưng chỗ này lại có.
Ở phía trước mỗi một ngôi mộ đều có một bát cơm trắng.
Dường như đây chính là đồ vật chuẩn bị cho ngày thứ năm.
- Ngày thứ năm là tiệc quỷ sao?
Dương Gian như có điều suy nghĩ. Nghiêm túc suy tư một chút, khả năng cái này vẫn rất lớn.
Đại Mạnh lập tức nói:
- Bất kể là thật hay giả, trước tiên cứ mang trở về rồi tính, có lẽ sẽ phát huy tác dụng gì đó.
Phiền Hưng nói:
- Cậu bị điên sao? Hiện tại chỉ mới ngày thứ ba mà cậu đã dám mang đi cơm của ngày thứ năm? Như vậy quỷ bên trong hai ngôi mộ kia ăn cái gì? Nói không chừng chúng sẽ lao ra và giết chết cậu đó.
Sắc mặt Đại Mạnh khẽ biến.
Đúng thế.
Chuẩn bị trước có khả năng sẽ khiến chỗ này bị mất cân bẳng.
Dương Gian trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mang bát cơm trước ngôi mộ đã bị sụp kia đi là được. Dù sao quỷ cũng hẳn đã đi ra ngoài rồi.
Lý Dương có vẻ hơi lo lắng nói:
- Đội trưởng, nếu nội dung của ngày thứ năm thật sự là tiệc quỷ mà nói, khả năng 1 bát cơm không đủ.
Dương Gian nói:
- Đương nhiên là tôi biết điều đó. Nhưng lấy đi những bát khác đều có nguy cơ gặp hung hiểm.
Phiền Hưng cũng lập tức đưa ra ý kiến.
- Lấy trước một bát thử xem sao? Trở về suy tính một chút, nếu ngày thứ năm thực sự là tiệc quỷ mà nói, chúng ta lại đến cầm tiếp, thế nào?
Ưng Ca lập tức nói:
- Điều đó tuyệt đối không được. Dựa theo những gì mà tôi từng trải qua ở những lần đưa thư trước đó. Chúng ta chỉ có một cơ hội đưa ra lựa chọn. Lần này chúng ta vào được đến đây là nhờ trong quá trình báo tang đi ra ngoài sẽ được bảo đảm an toàn. Sau khi quá trình báo tang kết thúc, chiếc đèn lồng này khả năng sẽ không còn bảo hộ chúng ta. Khi đó, đến một chỗ xa như thế này để lấy cơm trắng là việc cực kỳ khó khăn.
- Khó khăn đến mức khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Lý Dương gật gật đầu rồi nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Từ những tình huống trước đó có thể thấy. Tất cả mọi thứ bên trong cổ trạch đều đã được ai đó an bài từ trước. Ngày thứ ba nhất định phải lấy được đồ vật chuẩn bị cho ngày thứ năm. Đây chính là nguyên nhân khiến cho chúng ta có thể đi lung tung bốn phía, không cần cố kỵ ở trong ngày báo tang. Nếu ngày hôm nay chúng ta chỉ quanh quẩn ở xung quanh cổ trạch, hoặc không đi đến chỗ này, như vậy ngày thứ năm đối với chúng ta mà nói, nó sẽ là một con đường chết.
- Không có đồ cho quỷ ăn, đến lúc đó, quỷ sẽ bị mất khống chế và ăn sạch toàn bộ chúng ta.
- Nhưng việc lấy đi mấy bát cơm này cũng là một loại khảo nghiệm đối với chúng ta.
- Nếu tham lam, lấy đi toàn bộ, khả năng sẽ không có việc gì. Nhưng cũng tồn tại khả năng lệ quỷ sẽ lao ra và đuổi giết chúng ta. Không tham lam, chúng ta chỉ có thể lấy đi một bát. Có lẽ đến lúc bày tiệc, một bát cơm này là không đủ. Đến khi đó chúng ta cũng sẽ gặp phải bất trắc. Cho nên, việc lấy bao nhiêu bát cơm còn cần chúng ta phải suy đoán.