Con mắt Dương Gian khẽ híp lại:
- Trước đó là khảo nghiệm sự cam đảm, còn hiện tại lại khảo nghiệm tư duy.
Giờ phút này hắn đang cố nhớ lại những bố trí bên trong cổ trạch.
Hi vọng có thể đạt được manh mối hay nhắc nhở từ những cái đó.
- Đúng là khiến cho người ta phải đau đầu.
Lúc này, Ưng Ca cũng khẽ đưa tay xoa xoa trán, cảm thấy có chút xoắn xuýt.
Lựa chọn này có liên quan đến sự sống chết của bọn họ ở ngày thứ năm.
Nên không thể sai được.
Mặc dù bọn họ còn chưa nghiên cứu xong chuyện ở ngày thứ tư. Nhưng mấy món đồ của ngày thứ năm này có lẽ giống như lời Lý Dương nói. Bọn họ chỉ có thể lấy chúng ở trong ngày thứ ba, báo tang. Nếu bỏ lỡ lần này, lần sau bọn họ sẽ không còn cơ hội.
…
Đám người cầm theo đèn lồng màu trắng, đứng giữa khu đất trong bên trong rừng già.
Bên trong mảnh đất trống này có tổng cộng năm ngôi mộ, trong đó có một ngôi mộ đã bị sụp đổ, bia bị đổ trên mặt đất. Nhưng theo dấu vết để lại, việc ngôi mộ này bị sụp đổ chỉ mới phát sinh gần đây.
Ngoại trừ cái đó ra.
Phía trước năm ngội mộ này đều đặt một chiếc bát thanh hoa, bên trong chứa đầy cơm trắng. Cơm trong bát còn nguyên hạt, nửa sống sửa chín, nhưng không hề hư thối hay biến chất. Mà cực kỳ sạch sẽ, ngay cả một chút bụi đất cũng không có.
Hiển nhiên.
Mấy bát cơm trắng này là đồ cúng chuẩn bị cho người chết.
Nhưng hiện tại đám người Dương Gian, Lý Dương, Ưng Ca lại đang cân nhắc xem nên lấy đi mấy bát cơm.
Bởi vì dựa theo suy đoán của bọn họ, nội dung của ngày thứ năm rất có thể sẽ là bày tiệc, bày tiệc cho quỷ. Đồng thời, khả năng vào ngày thứ năm bọn họ sẽ còn cần đến cơm trắng để bày tiệc, mà chúng chỉ có thể bị lấy vào ngày hôm nay. Nếu bỏ qua lần này, sau đó sẽ không còn cơ hội để lấy chúng nữa.
Loại thuyết pháp như vậy rất được sự tán đồng của tất cả mọi người.
Nếu đợi đến ngày thứ năm tổ chức tiệc quỷ lại chạy đến đây lấy cơm trắng mà nói, chỉ sợ không có mạng để cầm.
Giờ phút này, Dương Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng an ủi mọi người:
- Thời gian còn nhiều, chúng ta cứ chậm rãi mà suy nghĩ, không cần vội.
Ưng Ca ở một bên cũng gật gật đầu:
- Đúng là thời gian của chúng ta còn tương đối sung túc, nhưng vì chuyện này mà hao tốn thời gian là một việc không đáng. Đợi lát nữa chúng ta còn cần phải đi đến những chỗ khác để nhìn. Không thể nào đứng ở đây suy nghĩ mãi về việc của mấy bát cơm như này được.
Phiền Hưng trầm ngâm.
- Năm ngôi mộ, 5 bát cơm. Lý Dương nói đúng, một bát nhất định không đủ, tối thiểu phải lấy đi hai bát.
Đại Mạnh lại nói:
- Lấy cơm chỉ có thể nhiều, không thể ít. Nếu thiếu, đến ngày thứ năm không đủ cung cấp cho lệ quỷ bên trong cổ trạch. Khả năng chúng ta sẽ lại bị lệ quỷ tập kích. Cho nên, ở trên chuyện này, chúng ta không thể do dự.
Ưng Ca lại nhắc nhở một câu.
- Cậu không nên quyên, nếu mấy ngôi mộ này mà mất khống chế, lần sau đến chỗ này nguy hiểm sẽ tăng cao. Theo truyền thống, bảy ngày tổ chức tang lễ, tôi cảm thấy, ngày thứ sau hoặc thứ bảy gì đó, chúng ta nhất định phải hạ thổ. Chính là mang cỗ quan tài kia đến đây và chôn xuống, tạo thêm ngôi mộ thứ 6 cho chỗ này.
Nếu ngày thứ năm là tiệc quỷ, vậy trong hai ngày thứ sáu, thứ bảy nhất định có một ngày hạ thổ.
Mà địa điểm hạ thổ cũng chính là chỗ này.
Thậm chí ở trên mảnh đất trống này đã chuẩn bị sẵn xẻng sắt, đây chính là muốn đào một cho người chết.
Cho nên, sau đó mọi người còn phải đến chỗ này một lần.
Nhưng nếu lúc này mang toàn bộ cơm trắng đi, phá vỡ cân bằng ở chỗ này. Lần sau mang quan tài đến chôn, bọn họ nhất định sẽ gặp phải hung hiểm trùng trùng điệp điệp.
Phiền Hưng nhìn về phía Dương Gian.
- Vậy chúng ta cứ mang đi ba bát. Con số này ổn thỏa hơn một chút. Dội trưởng Dương, cậu cảm thấy thế nào?
Giờ phút này, những người khác cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hiện tại, người duy nhất có thể làm chủ chỉ có Dương Gian. Những gì bọn họ nói chỉ là đề nghị, không phải là quyết định.
Dương Gian cũng đang tự hỏi. Hắn nghĩ đến một việc đã xảy ra trước đây.
Chính là trước đó Chu Đăng đã đi đến đây. Khi đó Chu Đăng lấy đi một cây nhang. Đến khi tên kia xuất hiện ở hậu đường, hắn ta liền nói rằng bản thân đã cắm cây nhang kia tại chỗ này.
Hiện tại ở chỗ này có một ngôi một bị sụp đổ, chính là mộ của con lệ quỷ mang giày cao gót.
Cho nên, đây có lẽ là một manh mối.
Một nén nhang đổi một bát cơm?
Nhang là cho quỷ ăn, còn cơm mới là thứ dành cho người.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động.
"Nếu là một nén nhang đổi một chén cơm mà nói. Chẳng lẽ hiện tại còn cần phải trở về cổ trạch lấy đi hai nén nhang kia hay sao?"