Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2093 - Chương 2093: Phiền Phức

Chương 2093: Phiền Phức

Tuy nhiên, vì chứng minh suy đoán, hắn liền tìm kiếm ở bên cạnh ngôi mộ bị sụp kia, không thèm quan tâm đến lời hỏi thăm của những người khác.

Lý Dương hỏi:

- Đội trưởng, anh đang tìm gì vậy?

- Tìm được.

Rất nhanh, Dương Gian đã tìm thấy một que gỗ từ trong bùn đất. Mặc dù chỉ còn sót lại một chút, nhưng vẫn có thể đoán ra được, đây là một cây nhang đã bị đốt hết, chỉ còn gốc.

Đám người thấy vậy, sắc mặt khẽ biến.

- Nén nhang lúc trước Chu Đăng lấy đi ở chỗ này?

Ưng Ca như có điều tỉnh ngộ, kinh dị nói:

- Thì ra là thế, một nén nhang đổi một bát cơm. Ba nén nhang ở phía trước quan tài là chuẩn bị cho lúc này.

Dương Gian nói:

- Còn chưa thế xác định. Nhưng ít ra cũng biết được, cơm phía trước ngôi mộ bị sụp này là có thể lấy đi, đồng thời không gặp phải nguy hiểm. Chỉ là trước đó, khả năng, cây nhanh kia đã thả ra một con lệ quỷ. Nếu một nén nhang đổi một bát cơm, vậy tiếp theo chúng ta còn cần thả ra hai con lệ quỷ nữa.

Lý Dương nói:

- Đội trưởng, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Hai cây nhang còn lại kia đã tắt, không còn cháy nữa. Cây nhanh mà Chu Đăng lấy đi là ở ngày thứ hai, khi đó nó còn đang cháy.

Dương Gian nhíu nhíu mày:

- Ý của cậu là Chu Đăng đã đưa hương lên quá sớm? Đáng ra hắn ta không nên đưa cây hương kia đến chỗ này đúng không?

- Ở ngày thứ hai, Chu Đăng đã làm việc của ngày thứ ba, khiến cổ trạch bị mất cân bằng, quỷ gác đêm và quỷ báo tang đồng loạt tiến đến. Nếu dựa theo tình huống bình thường mà nói, phải đến ngày thứ ba chúng ta mới cầm ba cây nhang kia đến đây đổi ba bát cơm. Sau đó mang về ứng phó với tiệc quỷ ngày thứ năm.

- Trình tự bị đảo loạn, cho nên việc lưu lại nhang chưa tắt ở chỗ này sẽ khiến lệ quỷ bị mất khống chế, chạy ra ngoài.

- Rất có lý.

Đám người Phiền Hưng, Ưng Ca, Đại Mạnh lập tức gật gật đầu.

Bọn họ không phải kẻ ngu, mặc dù tính cách có hơi khác biệt, nhưng nếu Lý Dương đã nói đến đây đương nhiên bọn họ sẽ hiểu được.

Dương Gian trầm ngâm.

- Giờ nào làm việc đó, một khi làm loạn, nguy hiểm sẽ buông xuống. Phương pháp sống sót ở bên trong tỏa cổ trạch kia chính là tuân thủ quy tắc.

- Trở về lấy nhang.

Hắn cảm thấy phương pháp này là đúng, vì thế không chút do dự quay đầu trở về theo đường cũ.

Rất nhanh, mọi người đã trở lại chỗ hậu đường.

Lúc này cửa sau của hậu đường đang mở.

Cỗ quan tài màu đỏ đậm đặt ở bên trong khá bắt mắt.

Ở phía trước quan tài còn có một chiếc lư hương, bên trong cắm hai cây nhang, một dài một ngắn. Trên cơ bản, cây dài gần như chưa cháy, còn cây ngắn lại sắp sửa bị đốt rụi.

Giờ phút này, hai cây nhang đã tắt, không còn tỏa ra mùi thơm.

- Cầm lấy.

Dương Gian đưa đèn lồng màu trắng cho Lý Dương, sau đó nhanh chân đi vào hậu đường.

Tất cả đều an toàn.

Bởi vì hiện tại đang là ngày thứ ba, nên quỷ gác đêm của ngày thứ hai sẽ không xuất hiện. Vì thế nguy hiểm lúc này chính đến từ bên ngoài cổ trạch.

Nhưng chỉ cần cầm theo đèn lồng màu trắng, tất cả mọi người sẽ an toàn.

Trên đường trở lại hậu đường rất an toàn, Dương Gian không gặp bất cứ dị thường nào.

Hắn lấy đi hai cây nhang, sau đó mang theo đám người rời đi, lần nữa trở lại mảnh đất trống bên trong khu rừng già.

Sau đó cắm hai nén nhang ở hai ngôi mộ khác nhau và lấy đi hai bát cơm trắng ở phía trước.

Ban đầu đám người còn có chút không yên lòng, nên đứng lại quan sát, thậm chí là quan sát nửa giờ.

Một khi phát sinh dị biến nào đó, bọn họ sẽ ngay lập tức trả đồ vật lại.

- Có lẽ suy đoán của chúng ta đã đúng, ba cây nhang đổi ba bát cơm. Đây là đang giao dịch với người chết. Những an bài của cổ trạch dường như đều mang theo thâm ý. Chỉ sợ cái này không phải là một đám ma đơn giản như vậy.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào mấy tấm bia mộ.

- Đi thôi, thời gian còn lại, chúng ta đi qua chỗ khác nhìn xem.

Những người còn lại đều gật đầu tán thành.

Trên đường, Đại Mạnh đột nhiên hỏi:

- Nếu ở ngày thứ hai gác đêm mấy cây nhang đó bị cháy hết thì sao?

Dương Gian nói:

- Vậy sẽ không thể đổi được cơm trắng. Đốt hết một nén nhang thì thiếu một bát cơm. Nhang có thể bảo vệ chúng ta, nhưng lại tiêu hao an toàn của ngày thứ năm.

Phiền Hưng nói:

- Nói như vậy, hẳn là Chu Đăng đã gián tiếp giúp đỡ chúng ta? Nếu không phải hắn ta xáo trộn quy trình, sớm báo tang, khiến cổ trạch bị mất cân bằng, khiến nhang bị tắt. Nếu không khả năng chúng ta sẽ không giữ nổi hai cây.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Nhưng chính tên kia cũng mang đến phiền phức. Nếu ngày thứ hai không có tôi thủ vững hành lang, thì tất cả mấy người đều sẽ chết.

Bình Luận (0)
Comment