Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2094 - Chương 2094: Quen Thuộc

Chương 2094: Quen Thuộc

Ưng Ca nói:

- Bỏ qua tên Chu Đăng kia, đừng nhắc đến hắn ta nữa. Nguy hiểm lần này đúng là khiến cho chúng ta thu được rất nhiều tin tức tình báo. Không còn bị mê mang như ngày đầu tiên, đến chết cũng không biết chết như thế nào. Tuy nhiên, nếu ngày thứ hai không có Dương Gian mà nói, tất cả chúng ta đã chết ở trong hậu đường, Vì thế, tiếp theo chúng ta càng cần phải cân nhắc kỹ càng hơn mới được.

Đại Mạnh hỏi:

- Hiện tại đã lấy được ba bát cơm trắng, đồ vật cho tiệc quỷ của ngày thứ năm đã có. Như vậy ngày mai, chính là ngày thứ tư, phúng viếng, chúng ta cần làm gì để sống sót đây?

Ưng Ca nói:

- Cái này thì chúng ta còn cần phải tiếp tục thảo luận.

Tâm tình đám người vẫn nặng nề như cũ.

Bởi vì khoảng cách đến đầu thất càng ngày càng gần. Mấy ngày sau, nguy hiểm gặp phải chắc chắn vượt qua những ngày trước. Thậm chí khi đến đầu thất, nguy hiểm của việc đưa thư cũng sẽ đến.

Mà hiện tại, tất cả mọi người còn chưa biết mục tiêu đưa thư lần này là ai, chỉ biết đến khi đó người kia sẽ xuất hiện bên trong cổ trạch.

Khi đó đột nhiên hiện ra một người, người kia hoặc là quỷ, hoặc là mục tiêu đưa thư.

Dương Gian nói:

- Hiện tại thời gian còn sớm, không cần phải lãng phí thời gian vào việc quanh quẩn gần cổ trạch. Đi qua khu rừng bên kia nhìn xem. Cần phải nhân lúc còn an toàn mà quan sát rõ mọi thứ.

Đám người đều đồng ý.

Bọn họ vòng qua cổng chính của cổ trạch, sau đó dọc theo con đường nhỏ kia tiến về mảnh rừng già không tính là lớn kia.

Lộ tuyến vẫn giống như lúc đến, không có bất cứ biến hóa nào.

Dương Gian cầm theo đèn lồng màu trắng, đi ở phía trước. Hắn đang quan sát mảnh rừng già kia, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.

Giống như mảnh rừng già này cực kỳ hung hiểm.

Nhưng khi hắn nhìn qua hai bên xung quanh lại không phát hiện ra bất cứ chỗ nào nguy hiểm.

"Sau khi rời khỏi cổ trạch, áp chế của mắt quỷ đã biến mất."

Giờ phút này Dương Gian sử dụng mắt quỷ, dòm ngó bốn phía.

Vẻ tối tăm bên trong khu rừng không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Rất nhanh.

Đám người đã đi đến điểm cuối cùng khu rừng.

Là một con đường lớn bằng nhựa, lộ ra vẻ không hợp với con đường đất kia. Nhưng con đường này cũng không hề có điểm cuối, phía xa xa hơi mông lung. Mọi thứ giống như đang được bao phủ trong một lớp sương mù vậy. Đồng thời có vẻ như cái thế giời này chỉ lớn có chừng đó, không thể nào mở rộng ra.

Phiền Hưng nhìn về chỗ lúc trước.

- Xe buýt quỷ đã rời đi.

Xe buýt quỷ đã sớm biến mất, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một số vết máu cùng một vài món đồ dùng cá nhân. Dường như những thứ này nằm ở đây để chứng minh cho bọn họ biết, lúc trước từng có một đám người xuống xe và gặp nạn ở chỗ này.

Ưng Ca nói:

- Không thấy thi thể. Với lại…

Lý Dương hỏi:

- Với lại cái gì?

Ưng Ca nói:

- Không có gì, chẳng qua tôi cảm thấy hình như ven đường nhiều thêm mấy gốc cây. Lúc trước khi xuống xe, chỗ kia có vẻ như không có mấy gốc cây kia. Khả năng là ảo giác, là do tôi suy nghĩ quá nhiều.

Dương Gian nói:

- Không có phát hiện gì mà nói, nên trở về đi. Chờ ở chỗ này cũng không đón được xe buýt quỷ đâu.

Ngay khi đám người vừa định trở về.

Đúng lúc này, Dương Tiểu Hoa đột nhiên dừng lại, sắc mặt có chút cứng đờ.

- Dương Gian, từ từ, tôi… Hình như tôi giẫm phải cái gì đó.

- Hả?

Dương Gian lập tức nhìn xuống dưới chân Dương Tiểu Hoa.

Lần này Dương Gian mặc một đôi giày thể thao, nhưng phía dưới chỗ mà cô ta đứng hơi hở một tý, dường như có thứ gì đó.

Sau khi cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển chân khỏi chỗ kia liền phát hiện ra thư mà cô ta giẫm phải là một bàn tay tái nhợt.

- Một bàn tay của người chết?

Ưng Ca lập tức cảnh giác.

Dương Gian đưa đèn lồng cho Lý Dương cầm, sau đó đi qua, đưa tay ra hiệu một cái.

Dương Tiểu Hoa khẽ gật đầu, lập tức nhảy sang một bên.

Dương Gian dùng cây trường thương khẽ đẩy đẩy bàn tay kia mấy cái.

Không có bất cứ phản ứng nào, mà trên tay không có thi ban, cũng không có dấu hiệu bị hư thối. Mặc dù có hơi tái nhợt một chút, nhưng vẫn còn cực kỳ mới.

Nếu là xác chết mà nói, người này chắc chắn chết chưa lâu.

Hắn nhìn dọc theo phương hướng cánh tay liền phát hiện ra, bàn tay này được thò ra từ bên trong khu rừng già.

- Hẳn là của ngự quỷ nhân nào đó chết bên trong.

Dương Gian nói, sau đó ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay quỷ ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay băng lãnh kia.

Khẽ dùng lực kéo một phát.

Một cỗ thi thể lập tức được hắn kéo ra bên ngoài.

Bộ dạng có hơi quen thuộc.

Nhưng khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là trên mặt cỗ thi thể này có dán một tờ giấy màu vàng.

Bình Luận (0)
Comment