Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2095 - Chương 2095: Bị Cướp

Chương 2095: Bị Cướp

Tờ giấy màu vàng rất lớn, gần như bao phủ hết khuôn mặt. Nhưng vẫn còn có chút tàn khuyết, không thể nào phủ kín khuôn mặt.

Phiền Hưng hoảng sợ nói:

- Là Chu Đăng.

Hắn ta biết Chu Đăng, ở trên xe buýt quỷ cũng từng nói chuyện qua với nhau. Cả hai lại là ngự quỷ nhân của tổng bộ, nên coi như tương đối quen thuộc. Cho dù hiện trại trên mặt Chu Đăng đang dán một tờ giấy vàng đi nữa, hắn ta vẫn như cũ có thể lập tức phân biệt ra.

- Bộ dạng và cách ăn mặc có chút giống với Chu Đăng. Hắn ta chết rồi.

Dương Gian thoáng kiểm tra một chút. Thi thể Chu Đăng đã trở nên băng lãnh, mặc dù chưa có cứng ngắc, nhưng cũng không còn khí tức sinh mệnh nữa.

Đại Mạnh phàn nàn một câu.

- Đi tầm bậy tầm bạ, lại chỉ biết gây chuyện, chết cũng là điều bình thường, Nên đem thi thể của gia hỏa này ném xa xa một chút, tránh lại dính vận rủi lên người.

Ưng Ca nói:

- Thực ra hắn ta cũng không biết rõ bên trong cổ trạch rốt cục đang xảy ra chuyện gì. Hắn ta chỉ đang cố cầu sinh, nhưng đã chọn sai phương pháp.

Hắn ta không hận tên Chu Đăng này, bởi vì tên này cũng chưa từng muốn hại người, chỉ là thích đi tản bộ đây đó mà thôi.

Với lại, ở thời điểm cuối cùng, trước khi biến mất, Chu Đăng còn chủ động cầm theo đèn lồng màu trắng hấp dẫn lệ quỷ rời đi, cũng cố gắng giảm bớt phiền phức cho đám người.

Dương Gian nói:

- Người đã chết rồi, có nói gì cũng không quan trọng nữa. Chỉ là vì sao hắn ta lại chết ở chỗ này? Tôi nhớ trước khi rời đi trong tay hắn ta có cầm một chiếc đèn lồng mà. Dựa theo tình huống hiện tại mà nói, chỉ cần đèn lồng không rời tay, hắn ta sẽ không bị lệ quỷ tập kích.

Lý Dương lắc đầu nói:

- Ai mà biết được. Chỗ này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt đang phủ kín tờ giấy vàng kia, hắn thoáng suy nghĩ một chút, sau đó duỗi bàn tay quỷ kéo tờ giấy kia xuống.

Mặc dù giấy vàng dán kín trên mặt, nhưng cũng không dính quá chặt, có thể gỡ ra dễ dàng.

Giấy vàng vừa được kéo rơi.

Bên trong lộ ra một khuôn mặt quỷ dị. Khuôn mặt này căn bản không phải của Chu Đăng,.

Nhưng chỉ ngay sau đó, Chu Đăng đột nhiên trừng lớn hai mắt, há mồm, thở hổn hà hổn hển, cứ như vừa bị ngạt thở vậy.

Đám người lập tức giật mình, vô ý thức lùi ra sau mấy bước.

Dương Gian lại cầm chặt cây trường thương, dùng đầu chứa đinh đóng quan tài đâm về phía trán của Chu Đăng.

Chu Đăng vội vàng giơ tay hô to.

- Từ từ, từ từ.

Dinh đóng quan tài dừng lại ở trước trán của Chu Đăng.

Chỉ cần chậm thêm một giây, Dương Gian sẽ đâm nó xuyên qua đầu của hắn ta và đóng đinh ở trên mặt đất.

- Còn sống?

Sắc mặt Dương Gian khẽ động, có chút kinh ngạc.

- Tôi căn bản không có chết. Dội trưởng Dương, thứ đồ chơi này mà đi thêm chút nữa là tôi coi như xong đời rồi.

Chu Đăng vội vàng xoay người ngồi dậy. Hắn ta đưa tay xé tấm mặt nạ da người xuống, sau đó khôi phục lại diện mạo như trước.

Dương Gian lạnh nhạt nói:

- Không chết? Không sao, tôi có thể tiễn cậu một đoạn.

Mí mắt Chu Đăng trực nhảy, vội nói:

- Dội trưởng Dương, mọi người đều là đồng nghiệp, cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ? Hẳn tôi không có chỗ nào đắc tội với đội trưởng Dương đi.

Phiền Hưng mắng:

- Cậu còn dám nói bản thân không có chỗ nào đắc tội với đội trưởng Dương. Tên chết tiệt nhà cậu suýt chút nữa hại chết toàn bộ bọn tôi. Nếu không phải cậu cầm đèn lồng màu trắng đi loạn khắp nơi thì cổ trạch sao bị mất cân bằng được. Ngày hôm qua chúng tôi suýt chút nữa là chết sạch. Cậu nhìn mà xem, hiện tại cũng chỉ còn lại chừng này người thôi.

Chu Đăng khẽ quan sát một chút.

Phát hiện ra nhân số đúng là ít đến thương cảm. So với số lượng người ở ngày đầu tiên mà nói, hiện tại nhân số gần như giảm hơn phân nửa.

Chu Đăng khẽ phủi phủi chút bụi đất, sau đó đứng dậy.

- Tôi cũng suýt chút nữa chết mất. Nếu tôi muốn hại mấy người mà nói, sao lại khiến bản thân suýt chết như này chứ?

Dương Gian lạnh lùng nhìn hắn ta.

Tên gia hỏa này thật sự vô ý, nếu không cũng không bị chôn ở chỗ này. Khẳng định là nửa đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Dương Gian nói:

- Nói thử xem, cậu đã xảy ra chuyện gì?

Chu Đăng nói:

- Chỗ này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta cần rời khỏi khu rừng này trước rồi nói sau.

Ưng Ca hỏi:

- Đèn lồng của cậu đâu rồi?

- Bị cướp mất rồi.

Ngay khi nói đến chỗ này, trên mặt Chu Đăng còn mang theo một chút sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment