Không nghĩ đến sau khi vòng trở lại phía trước đám người không gặp phải nguy hiểm, mà lại gặp được Chu Đăng, suýt bị vùi chết ở trong rừng già. Đồng thời Chu Đăng vẫn còn chưa chết, hình như hắn ta đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để bảo trụ tính mạng.
Nhưng hắn ta cũng phải trả giá đắt.
Vốn là kẻ luôn đi tìm vật phẩm linh dị, lần này hắn ta đã bị mất một chiếc đèn lồng màu trắng.
Hiển nhiên hắn ta đã gặp phải chuyện gì đó cực kỳ hung hiểm. Nếu không, với tính cách của hắn ta, đồ vật vào tay sao có thể dễ dàng bỏ ra như thế chứ.
Nhưng dường như Chu Đăng còn có chút sợ hãi đối với chỗ này. Vì thế ngày khi tỉnh lại, hắn ta không muốn ở chỗ này thêm một giây một phút, vội vàng thúc giục đám người nhanh chóng rời đi, trở về cổ trạch rồi nói sau.
Mặc dù đám người có chút nghi hoặc, nhưng không ai phản đối.
Dù sao Chu Đăng cũng đã lắc lư ở bên ngoài lâu như vậy, chuyện mà hắn ta biết chắc chắn nhiều hơn so với bọn họ.
Rất nhanh.
Đám người một lần nữa trở lại trước cổng chính.
Lúc này, Chu Đăng mới thở phào một hơi.
- Bộ dạng cậu dường như rất e ngại khu rừng già kia.
Dương Gian nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta liền đoán ra được một chút.
Chu Đăng nói:
- Cậu cũng đã nhìn ra khu rừng già kia có vấn đề đúng không?
Dương Gian nói:
- Tôi không nhìn ra, chỉ là một loại trực giác nói cho tôi biết, chỗ kia rất nguy hiểm. Cho nên tôi sẽ không ngu đến mức tự xâm nhập vào trong khu rừng già kia. Vì thế dù có chút tò mò, nhưng tôi cũng sẽ tự khắc chế, không muốn đi tìm đường chết. Đừng nói với tôi, cậu từng tiến vào trong khu rừng kia đấy nhé.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Chu Đăng.
Hình như suy đoán của Dương Gian là cính xác. Tên này có hơn phân nữa là đã tiến vào bên trong khu rừng kia. Nếu không thi thể của hắn ta sao lại nằm trong đó.
- Đây không phải là một khu rừng bình thường, mà là một khu rừng quỷ.
Chu Đăng lập tức nói ra chân tướng, trên mặt của hắn ta vẫn còn vẻ sợ hãi.
Rừng quỷ?
Trong lòng mọi người khẽ run.
Dương Gian hỏi:
- Sao vậy, bên trong khu rừng kia có lệ quỷ hay sao?
Chu Đăng lắc đầu, cười khổ nói:
- Đâu chỉ có một con lệ quỷ thôi đâu. Đơn giản chính là nhiều đến mức phi lý. Bản thân tôi là do đầu óc bị nước vào nên mới xách đèn lồng chạy vào trong đó, đúng là tự tìm đường chết. Kết quả là vừa đi vào liền phát hiện ra khu rừng kia còn lớn hơn so với bình thường. Giống như vô biên vô tận vậy. Tôi bị lạc ở trong đó cực kỳ lâu.
Dương Gian nói:
- Thực ra rừng cây cũng không lớn, là do lực lượng linh dị ảnh hưởng đến giác quan của cậu mà thôi. Nó khiến cho cậu không thể nào tìm được đường ra. Ở đại đa số chuyện linh dị, cái này chỉ là hiện tượng bình thường.
Chu Đăng nói:
- Tôi biết. Toàn bộ rừng cây có thể là một mảnh quỷ vực. Nhưng sau khi đi vào, tôi muốn trở ra, nhưng đã muộn.
Phiền Hưng hỏi:
- Cậu bị quỷ truy sát sao?
Chu Đăng gật gật đầu:
- Cũng không khác lắm. Với lại số lượng lệ quỷ rất nhiều. Nhiều đến mức da đầu phải tê dại, Đương nhiên tôi không thể xác nhận được những thứ kia liệu có phải là lệ quỷ thật không, hay chì là sản phẩm linh dị. Mấy người cũng biết mà, có một số lệ quỷ chỉ có một, nhưng lại có thể hình thành rất nhiều vật phẩm linh dị. Cũng giống như chuyện linh dị của quỷ chết đói mà đội trưởng Dương từng gặp vậy.
- Một con quỷ, nhưng lại hình thành một số lượng lớn quỷ nô, lớn đến mức khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vọng.
Dương Gian hỏi:
- Thế cậu làm sao mà sống sót được?
Chu Đăng nói:
- Căn cứ vào quy tắc, đánh không được thì dùng thủ đoạn. Tôi lập tức đeo mặt nạ da người, trở thành lệ quỷ. Quả nhiên sau đó lệ quỷ không còn tập kích tôi nữa.
"..."
Dương Gian nhìn lấy hắn ta, ánh mắt như muốn nói cậu đang đùa với tôi đấy à.
Chu Đăng lại nói tiếp.
- Tuy nhiên, so với những gì mà bản thân tôi đã trải qua thì cái đó không tính là gì. Sau khi đeo mặt nạ da người, vốn tôi còn tưởng rằng bản thân có thể bình yên vô sự. Nhưng không ngờ tôi bị nhận ra, bị một con quỷ… Đến hiện tại tôi cũng không dám chắc đó có phải là quỷ hay không, hoặc là một vị ngự quỷ nhân nào đó sống bên trong.
Mặc dù chỉ nói dăm ba câu, nhưng đã phác họa ra những chuyện khủng bố mà hắn ta gặp phải.
Sau khi cầm đèn lồng màu trăng tiến vào bên trong khu rừng già, hắn ta liền phát hiện ra trong này có vô số lệ quỷ. Sau đó, vì tự vệ, hắn ta liền đeo mặt nạ da người.ngụy trang thành lệ quỷ.
Nhờ vào thân phận của quỷ, Chu Đăng thành công trà trộn vào trong đám lệ quỷ.
Hắn ta không bị tập kích, tạm thời an toàn.