Chu Đăng bất chợt mở miệng nói.
- Mấy người nói tang phục có phải là quần áo màu trắng đúng không? Trong này có, tôi từng thấy,
Những người khác đều trợn tròn hai mắt nhìn về phía hắn ta.
- Cậu từng nhìn thấy? Thấy ở đâu?
Bọn họ không ngờ tên Chu Đăng này lại nhìn thấy qua tang phục.
Chu Đăng chỉ chỉ vào khu rừng bên cạnh rồi nói:
- Phía dưới mỗi gốc cây đều chôn một cỗ thi thể. Có một số cỗ thi thể mặc quần áo màu trắng. Nhưng tôi không biết đó có phải là tang phục hay không. Lúc ấy tôi chỉ biết mấy cỗ thi thể này có khả năng nguy hiểm nên vội vàng lấp đất.
Phiền Hưng lập tức nói:
- Cậu còn từng đào gốc cây?
Chu Đăng nói;
- Thử nhìn một chút, dù sao cũng không mất mát gì. Tuy nhiên, không phải phía dưới mỗi gốc cây đều thi thể mặc quần áo màu trắng, cũng có thi thể mặc đồ đen, đồng thời còn chiếm phần nhiều. Bởi vì trước đó tôi bị lệ quỷ truy sát, những con quỷ bên trong khu rừng kia cũng mặc đồ đen.
"Đào gốc cây tìm tang phục?"
Dương Gian nhíu mày.
Làm sao lại thấy giống như tự tìm đường chết.
- Thời gian còn lại không nhiều, chỉ còn chừng 6 tiếng nữa là đến 12 giờ khuya. Nếu muốn làm mà nói, cẩn tranh thủ thời gian, nếu không thời gian sẽ không đủ.
Ưng Ca nhìn nhìn thời gian, hiện tại đang là 6 giờ tối.
Khoảng cách đến lúc 12 giờ khuya còn có 6 tiếng đồng hồ.
Dương Gian nhìn nhìn đèn lồng trên tay, lại nhìn về phía khu rừng.
- Bất kể có hữu dụng hay không, trước cứ thử một lần đi. Dù sao cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay hơn.
- Hi vọng nó sẽ đúng như chúng ta suy đoán. Tang phục có thể bảo hộ an toàn cho chúng ta ở ngày thứ tư.
- Không nên xâm nhập vào sâu trong rừng, cứ đào mấy gốc cây ngoài bìa rừng đi, kẻo lại bị lạc.
Nói xong, Dương Gian lập tức bắt đầu hành động.
…
Phía dưới bầu trời đêm.
Ở bên cạnh tòa cổ trạch quỷ dị truyền ra những tiếng động. Đám người đốt đèn lồng, sau đó ngồi xuống đào đất ở bên cạnh một gốc cây. Hơn nữa, nhìn bộ dạng bọn họ hình như đã đào được một lúc.
Một cái hố dần dần xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bên trong hố, bùn đất đã biến thành màu đen, tỏa ra mùi hôi thối, giống như được hình thành từ máu nước biến chất vậy.
Đối với Dương Gian mà nói, loại bùn đất này tương đối quen thuộc, nó giống như đất mộ ở bên trong Phúc Thọ Viên thành phố Đại Hải.
Là hỗn hợp giữa đất và máu thịt, chứ không phải là loại đất bình thường kia.
Loại bùn đất này tương đối tơi xốp, đám người chỉ dùng một ít công cụ đơn giản là có thể đào móc. Chờ đến khi cái hố được đào sâu chừng một mét, một cỗ thi thể vặn vẹo xuất hiện. Đây là một cỗ thi thể hư thối, phía trên quấn đầy rễ cây, cứ như những gốc cây này là hấp thu dinh dưỡng từ trên thi thể mà lớn lên vậy.
Thi thể quỷ dị, cây cũng cực kỳ quỷ dị.
Chu Đăng nhìn qua một cái, lập tức lắc đầu.
- Không phải, là thi thể mặc áo đen.
Dương Gian nói:
- Lập tức lấp đất lại.
Những người khác cảm thấy có chút thất vọng, chỉ có thể lại tiếp tục bù lu bù loa, vất vả đem đất vùi trở lại.
Quá trình này chỉ có thể dùng tay.
Bởi vì khu rừng này tồn tại lực lượng linh dị, nên quỷ vực của Dương Gian không thể ảnh hưởng đến. Nếu không, hắn chỉ cần dùng mắt quỷ thăm dò là có thể biết rõ tình huống phía dưới. Thậm chí hắn còn có thể trực tiếp mang thi thể ra ngoài.
Thật đáng tiếc.
Hắn không làm được điều này.
Những người khác đương nhiên cũng làm không được. Vì thế bọn họ chỉ còn cách dùng biện pháp ngu ngốc nhất, cũng có hiệu suất thấp nhất, chính là móc từng gốc cây một.
Có thể đào được cái gì thì đào cái đó, không một ai biết rõ.
Bởi vì bị giới hạn bởi phạm vi chiếu sáng của đèn lồng màu trắng, cho nên đám người không thể tách nhau ra quá xa. Sợ xa quá sẽ gặp phải lệ quỷ tập kích. Nên tối đa chỉ có thể chia làm hai nhóm, đồng thời đào hai gốc cây.
Mặc dù hiện tại đang an toàn, nhưng mọi người cũng không quên, xung quanh đang có lệ quỷ bồi hồi.
Lý Dương ở bên cạnh bất chợt nói:
- Chỗ này có.
Bọn họ đang đào một gốc cây khác.
Phía dưới lớp bùn đất để lộ ra một góc quần áo màu trắng. Mặc dù dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể nhận ra.
Chỉ là bộ quần áo này đã bị tổn hại rất nhiều, vừa hư thối vừa thủng lỗ chỗ, cứ như nó có thể bị oxi hóa và vỡ vụn bất cứ lúc nào vậy. Cũng không một ai biết bộ quần áo này đã được chôn phía dưới gốc cây bao nhiêu lâu.
Phiền Hưng có chút kinh dị nói:
- Thật sự giống như những gì Chu Đăng nói, có quần áo màu trắng.
Lúc trước hắn ta cũng không tin, nhưng chứng cớ bày lồ lộ ở trước mắt, không tin không được.
Tiếp tục đào móc bùn đất ở xung quanh.