Nhưng khiến cho đám người cảm thấy hoảng sợ chính là, bụng của đứa bé kia còn hơi nhấp nhô, giống như đang hô hấp, lại giống đang ngủ say.
Dương Gian nhìn ngó, thoáng trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn lấy bộ tang phục kia. Bởi vì tính cả cái này nữa, bọn họ mới chỉ lấy được bốn cái, vẫn không đủ. Mặc dù bộ dạng của đứa bé chưa thành hình này có chút khủng bố. Thậm chí bộ dạng còn tốt hơn những thi thể khác. Nhưng hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, hắn không quan tâm được rằng làm như vậy có hay không chọc phải những thứ linh dị kia.
Sống không qua ngày mai liền chẳng còn gì để nói.
Thời gian đã đến 11 giờ 50 phút.
Lúc này mọi người đã bắt đầu dừng tay, bởi vì thời gian không đủ để cho bọn họ đào một gốc cây.
Ưng Ca thở phì phò, bộ dạng rất mệt mỏi:
- Dừng ở đây đi. Xem ra chỉ tìm được có nhiêu đó. Không còn cách nào khác, thứ đồ chơi này quá hãm hãi. Chúng ta đào dọc đường, liên tục đào, người nào mệt thì nghỉ, nghỉ xong lại đào. Trên cơ bản mà nói, chúng ta đã đào suốt 6 giờ.
Đồ dùng để đào cũng hơi kém, nếu không hiệu suất sẽ còn nhanh hơn một chút.
Trong lúc đó Dương Gian chưa từng nghỉ ngơi một giây một phút. Hắn sử dụng quỷ ảnh để đào móc, nên tốc độ rất nhanh. Nhưng hắn có nhanh mấy đi nữa cũng bị phạm vi chiếu sáng của đèn lồng màu trắng hạn chế.
Chu Đăng thoáng chút đăm chiêu, sau đó nói:
- Tôi thấy nó giống như đã được tính sẵn từ trước vậy. Chúng ta chỉ có một cây đèn lồng nên chỉ tìm được bốn món tang phục. Ở đây chúng ta có 8 người, mà đèn lồng có hai cái. Nếu cầm theo hai cây đèn lồng để đi đào mà nói, không chừng chúng ta vừa vặn có thể tìm ra 8 cái, vừa vặn thỏa mãn nhu cầu.
Phiền Hưng phàn nàn.
- Cái này còn không phải là do cậu, làm mất một chiếc đèn lồng. Giờ nói ra lời này có ý nghĩa gì chứ?
- Làm sao bây giờ, chỉ có bốn cái, sẽ có một nửa không được chia. Chẳng lẽ lại để cho nửa kia đi chết sao?
Lời này vừa ra, những người khác đều biến sắc.
Người cảm thấy không an toàn nhất đương nhiên là Dương Tiểu Hoa. Cô ta chỉ là một người bình thường, nếu phải đào thải 4 người mà nói, cô ta chắc chắn chạy không thoát.
- Có lẽ tôi không cần đến. Trong đầu tôi có đoạn nhạc của Dương Gian. Nên chưa chắc đã bị lệ quỷ giết chết.
Ưng Ca nói, hắn ta chủ động nhường ra một cái danh ngạch.
Bởi vì hắn ta biết, mấy ngày sau, nguyền rủa của hộp âm nhạc biến mất, hắn ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên hiện tại tranh chấp với đám người cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.
Khi đã không còn hi vọng sống sót, suy nghĩ của hắn ta cũng trở nên thoáng hơn rất nhiều.
Sở dĩ hắn ta còn cố gắng như thế là vì muốn sống sót rời khỏi đây, gặp lại con trai, đồng thời sống một cuộc sống bình thường thêm mấy ngày, sau đó tạm biết thế giới.
- Hiện tại không phải là lúc nói cái này. Ngày thứ tư bắt đầu biến hóa…
Con ngươi Dương Gian khẽ động, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung.
- Ô! Ô!
Ban đêm.
Gió bắt đầu thổi.
Âm phong lướt qua, khiến cho toàn bộ cây lung lay, phát ra tiếng ô ô, giống như có thứ gì đó đang thút thít ở bên trong khu rừng vậy. Tương tự với âm thanh khóc tang xuất hiện ở ngày đầu tiên. Nhưng càng chân thực, càng rõ ràng hơn so với trước, chứ không phải là cảm giác như có như không kia.
- Rầm!
Sau một giây.
Một gốc cây quỷ dị bị gió thổi qua, đột nhiên mất cân bằng trực tiếp đổ trên mặt đất.
- Hả?
Đám người nhìn qua, ánh mắt lập tức co lại.
- Gốc cây kia chính là gốc cây mà chúng ta đào lúc bắt đầu…
Còn chưa nói xong.
Cây thứ hai bị ngã, đó là gốc cây mà bọn họ đào thứ hai sau gốc cây vừa rồi.
Ngay sau đó, gốc cây thứ ba, gốc cây thứ tư, thứ năm… Một cây tiếp lấy một cây bị gió thổi ngã trên mặt đất. Không nghi ngờ gì nữa, những gốc cây kia đều là những gốc cây mà đám người Dương Gian từng đào. Bất kể bọn họ có hay không động đến thi thể bên dưới, chúng đều đổ sập.
Giờ phút này Dương Tiểu Hoa có chút run rẩy nói.
- Rõ rang khi đào chúng ta đã tránh né gốc cây, không hề động vào chúng má.
Ánh mắt Dương Gian co lại.
- Là lực lượng linh dị mất cân bằng, cái này không thể giảng giải theo quan niệm bình thường. Cho dù cô chỉ mới móc đất, chua đụng đến thi thể, nhưng như vậy lại khiến cho một loại cân bằng nào đó bị phá vỡ. Ngày thứ tư, phúng viếng vốn dĩ là một ngày cực kỳ hung hiểm. Dựa theo suy đoán lúc trước của tôi, hẳn bên trong cổ trạch sẽ càng ngày càng nguy hiểm, đến khi hoàn thành đầu thất.
Ưng Ca lại nhìn thời gian sau đó nói:
- Hiện tại còn cách 12 giờ chừng 5 phút.
Cây còn đang liên tục ngã, không có một cây nào ngoại lệ.