Sau cái hố mà bọn họ từng đào lúc trước cứ như đã trở thành một tín hiệu đoạt mệnh. Hiện tại nguy hiểm đang bị phóng thích, thậm chí đó còn là do bọn họ tự tay thả chúng ra ngoài.
- Lần này mọi người cũng không nên trách tôi đâu đấy. Vừa nãy tất cả mọi người đều đồng thủ. Đúng rồi, ngày mai tôi không muốn tang phục. Coi như là để đền bù tổn thất cho mọi người đi. Như vậy đã đủ thành ý rồi chứ.
Giống như sợ đám người chỉ trích, nên Chu Đăng vội vàng phủ nhận trách nhiệm.
Thậm chí là tự động rời khỏi danh sách phân chia tang phục.
Hắn ta và Ưng Ca rời khỏi khiến cho đám người thả lỏng đi không ít.
Bởi vì xác suất sống sót lại tăng cao.
- Oa a a…
Lại là một loạt cây đổ, lúc này bên trong khu rừng già đột nhiên xuất hiện tiếng nỉ non của trẻ sơ sinh.
Nghe được tiếng nỉ non này, đám người không thể tự chủ mà nghĩ đến đứa trẻ sơ sinh quỷ dị còn chưa thành hình kia. Lúc đó đứa bé sơ sinh này giống như đang ngủ say. Nhưng hiện tại dường như nó đã thức tỉnh…
Chu Đăng lập tức nói:
- Đứa bé sơ sinh kia tỉnh rồi. Dương Gian, cậu là người quen thuộc thứ này nhất. Trước đó cậu từng có kinh nghiệm đối phó với quỷ anh, nên đến lúc đó, mọi chuyện dựa cả vào cậu đấy.
Ánh mắt Dương Gian trầm xuống.
- Đừng lãng phí thêm thời gian, nhanh chóng trở về cổ trạch. Không thể chờ đợi ở bên ngoài, ngày thứ ba báo tang đã kết thúc.
- Đi nhanh lên.
Đám người cũng không dám chần chờ, lập tức quay người trở về cổ trạch.
Trên đường, cuồng phong âm lãnh vẫn tiếp tục thổi.
Chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng trắng bệch ở trong tay Dương Gian không ngưng đung đưa, giống như bị thứ gì đó ảnh hưởng, tạo cho người ta một cảm giác nó có thể tắt bất cứ lúc nào.
Cũng may đám người không rời khỏi cổ trạch quá xa, đồng thời trong lòng cũng thầm lưu lại thời gian.
Rất nhanh.
Đám người một lần nữa tiến vào cổ trạch. Sau khi tiến vào đám người trực tiếp đi đến đại sảnh. Có kinh nghiệm lần trước, sau khi đi vào đám người lập tức đóng cửa lại.
Dương Gian hỏi một câu.
- Thời gian.
Ưng Ca vội vàng đáp:
- Mười một giờ năm chín phút.
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, bắt đầu phân phối tang phục. Đầu tiên hắn trực tiếp đưa cho Lý Dương một bộ, sau đó ném cho Đại Mạnh và Phiền Hưng mỗi người một chiếc.
Mặc dù hắn không hài lồng đối với tên Phiền Hưng này, nhưng hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, không thể lại hành động theo cảm tính. Bởi vì lúc này là thời điểm cần dùng người.
- Vậy tôi thì sao?
Âm thanh của Dương Tiểu Hoa có chút run rẩy, cô ta nhìn về phía Dương Gian.
Trong tay Dương Gian chỉ còn một cái, nhưng vật đó được ngầm thừa nhận là quyền sở hữu của hắn. Bởi vì không một ai dám đoạt cùng Dương Gian, cũng không đủ năng lực để đoạt.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Chu Đăng:
- Để đền bù tổn thất, lấy ra một tờ giấy vàng đưa cho cô ấy dùng. Chuyện lúc trước coi như bỏ qua.
Ánh mắt Chu Đăng khẽ động. Hắn ta biết trong tay Dương Gian vẫn còn một tờ. Tuy nhiên cũng không hỏi vì sao Dương Gian không lấy ra, mà chỉ gật gật đầu.
- Nếu có sai làm tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Dương Gian nói:
- Không cần cậu phải phụ trách.
- Được.
Chu Đăng cầm lấy một tờ giấy vàng, đi về phía Dương Tiểu Hoa.
Mà những người nhận được tang phục cũng lập tức mặc vào.
Cùng lúc đó thời gian đã đến 12 giờ.
Một trận gió âm lãnh lập tức thổi vào sân vườn cách đại sảnh không xa. Trong nháy mắt xâm lấn toàn bộ cổ trạch. Loại gió này khiến cho đám người phát lạnh. Thậm chí đèn lồng ở trong tay Dương Gian cũng đột nhiên vụt tắt.
Gió thổi tắt đèn lồng.
Ánh sáng trắng bệch kia lập tức biến mất.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Quả nhiên, đến ngày thứ tư chiếc đèn lồng này liền vô dụng, cũng giống như nhang lúc trước vậy. Tất cả đều là đổ giữ mạng ở phía trước, nhưng đến mấy ngay sau, lập tức mất đi công hiệu."
Hắn đã ý thức được điểm này cho nên cũng không cẩm thấy đáng tiếc.
Tiện tay ném đèn lồng sang bên cạnh.
Dương Gian cũng lập tức khoác tang phục lên người.
- Rầm! Rầm!
Đột nhiên.
Hai tiếng động cực lớn truyền vào.
Cửa chính cửa cổ trạch không biết bị thứ gì đẩy ra, phát ra hai tiếng nổ mạnh.
Ngay sau đó, đám người lập tức nghe thấy những tiếng bước chân gấp rút đang nhanh chóng xâm lấn vào từ bên ngoài.
"Quỷ đến."
Sắc mặt đám người lập tức biến đổi.
Mặc dù biến ngày thứ tư, phúng viếng sẽ rất nguy hiểm. Nhưng không ngờ nó lại trực tiếp như vậy.
Rừng quỷ mất khống chế, lệ quỷ trực tiếp xâm lấn cổ trạch.
Cửa chính cũng không đỡ nổi.
Phải biết ở ngày đầu tiên, quỷ chỉ dám gõ cửa. Dù cửa chính mở, nhưng chúng không dám đặt chân vào bên trong.
Hiện tại chỉ mới ngày thứ tư, không ngờ nguy hiểm đã đạt đến mức độ này.