Trước đó cổ trạch đã trải qua ba ngày.
Hiện tại là ngày thứ tư.
Ngày này, gọi là ngày phúng viếng.
Mười hai giờ đêm vừa đến, tình huống cổ trạch lập tức chuyển biến đột ngột. Một luồng gió âm lãnh thổi vào theo vị trí giếng trời, sau đó trực tiếp xâm nhập vào hành lang, khiến cho chiếc đèn lồng màu trắng trong tay Dương Gian bị thổi tắt.
Nhưng trong quãng thời gian đó, đám người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bốn bộ tang phục đã được phân phối xong…
Tiếng bước chân gấp rút lập tức truyền đến từ phía tiền viện. Thanh âm dày đặc, gấp rút, giống như tại giờ khắc này đang có cực kỳ nhiều người tràn vào bên trong cổ trạch.
Nhưng thực tế, ở bên ngoài không có bất cứ người sống nào.
Tất cả mọi người đứng ở bên trong đại sảnh, sắc mặt trở nên căng cứng.
Nhưng ở thời khắc này, vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia đột nhiên dữ tợn nói.
- Tôi không đồng ý với phương pháp phân phối tang phục.
- Dương Gian, trên đường đi tôi cũng đã rất phối hợp hành động với cậu. Lúc này tôi không muốn trở thành kẻ bị hi sinh.
Vị ngự quỷ nhân này là một kẻ may mắn còn sống sót. Hắn ta không quen Dương Gian, cũng không quen Phiền Hưng. Tất cả mọi người chỉ là bèo nước gặp nhau, cho nên giờ phút này việc hắn ta bị bỏ qua cũng là việc đương nhiên. Không có người nào sẽ ra mặt cho hắn ta cả.
Bởi vì bất kể là Phiền Hưng hay Chu Đăng, bọn họ đều là người phụ trách của tổng bộ. Nghiêm ngặt mà nói, bọn họ vẫn được coi là đồng nghiệp của Dương Gian.
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đều liếc nhìn về phía hắn ta.
Dương Gian nói:
- Hiện thực chính là như vậy, cực kỳ tàn khốc. Đồ vật không đủ, nên tôi cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên cậu nói cậu đã rất phối hợp hành động với tôi thì không đúng lắm. Tôi nhớ được, trước đó, khi giật giây tôi bỏ qua đinh đóng quan tài, cậu biểu hiện rất sinh động mà.
- Mà con người của tôi tương đối hẹp hòi.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho nên cậu định diệt trừ tôi?
Giờ phút này hắn ta rất muốn liều mạng, đoạt lấy một bộ tang phục, nhưng lại không dám.
Bởi vì Dương Gian quá hung hãn.
Hắn ta không phải là đối thủ.
Một khi động thủ, người chết nhất định là hắn ta.
- Tôi cũng không muốn hại chết cậu. Chỉ là điều kiện không cho phép cậu tiếp tục sống sót. Chỉ thế thôi. Nếu có bộ tang phục thứ năm mà nói, tôi cũng nguyện ý phân phối nó cho cậu. Mặt khác, bản thân Chu Đăng cũng phải từ bỏ việc phân vối tang phục. Nếu cậu cũng có bản lĩnh như Chu Đăng, sống sót qua ngày hôm nay mà nói, đúng là không còn gì tốt hơn.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ bình tĩnh, lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn ra tay, tôi không phản đối. Dù sao mỗi người đều có quyền sống sót. Cậu đương nhiên có. Nhưng cái quyền kia phải tự mình đi tranh thủ. Nếu không, dù tôi cho cơ hội cậu cũng không nắm được.
Hắn vừa nói xong câu này.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia lập tức để mắt đến những người khác.
Lý Dương, Phiền Hưng, Đại Mạnh.
Bất kể thế nào hắn ta đều không dám ra tay với Dương Gian, cho nên chỉ còn cách nhắm vào ba người này.
Lý Dương nhìn hắn ta, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.
- Muốn ra tay mà nói thì nhanh nhanh một chút. Quỷ đang xâm lấn cổ trạch, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cậu như thế đâu.
Ánh mắt của vị ngự quỷ nhân lạ lẫm này khẽ lấp lóe, sau đó chuyển di mục tiêu, nhìn về phía Phiền Hưng.
Phiền Hưng cười cười:
- Thú vị, cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt đúng không? Không sao, ra tay đi. Tôi tin tưởng, nếu đội trưởng Dương đã nói vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ không ra tay ngăn cản. Cậu không cần cố kỵ.
Vị ngự quỷ nhân này rất nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được sự xung động trong nội tâm.
Bởi vì nhìn qua tên Phiền Hưng này cũng rất khó đối phó.
Cho nên cuối cùng chỉ còn lại người đưa thư tên Đại Mạnh kia.
Giờ phút này Đại Mạnh đang khoác trên người một miếng vải trắng rách rưới, vừa bẩn vừa thối. Mặt hắn ta tỏ ra hung ác, nhìn chằm chằm vào vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia, chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.
Vì sống sót, hắn ta không thể nào lùi bước vào lúc này.
"Ngày hôm qua, sau khi Dương Gian rời đi hậu đường, người gọi là Đại Mạnh này đã tiếp nhận vị trí của hắn. Dùng quỷ vực chống đỡ 10 giây, ngăn ngừa lệ quỷ xâm lấn vào hậu đường… Đây là một kẻ sở hữu quỷ vực. Một khi ra tay mà nói, hắn ta hoàn toàn có thể trốn vào trong quỷ vực, không muốn đối kháng trực diện với mình."
Thế nhưng khi thực sự muốn động thủ thời điểm, vị ngự quỷ nhân này lại có chút chân chờ.
Người nào cũng không dễ chọc, mà người dễ chọc một chút lại sở hữu quỷ vực.
"Rõ ràng khi phân phối tang phục, tên Dương Gian này đã có lựa chọn. Hắn cho rằng mình yếu nhất, hành động sau này sẽ mang đến tác dụng nhỏ nhất nên mới không đưa cho mình."