Trong lòng vị ngự quỷ nhân lạ lẫm này có chút không cam lòng cùng phẫn nộ.
Hắn ta không muốn tiếp nhận loại kết quả tuyệt vọng này. Cuối cùng ánh mắt hắn ta nhìn về phía Dương Tiểu Hoa.
Giờ phút này.
Chu Đăng vừa đi đến bên cạnh Dương Tiểu Hoa, thấy thế liền sờ sờ cằm rồi nói:
- Cậu nhìn tôi làm cái gì?
Sau lưng Chu Đăng.
Dương Tiểu Hoa đã trở thành một cỗ thi thể băng lãnh trôi nổi trên không trung. Trên mặt cô ta che kín một tờ giấy vàng tàn khuyết. Tờ giấy vàng này che kín ngũ quan của cô ta, giống như một tấm da người dính ở trên mặt, chỉ hiện ra ngũ quan mơ hồ.
Nhưng lúc này quả bóng bay màu đỏ đậm quấn ở quanh tay cô ta đã phát huy tác dụng.
Bóng bay màu đỏ đậm mang theo Dương Tiểu Hoa đang ngủ say trôi nổi giữa không trung.
Tuy nhiên cổ trạch bị bịt kín, nên sau khi bay đến một độ cao nhất định, thân thể Dương Tiểu Hoa liền dừng lại.
Bóng bay màu đỏ đậm bị nóc nhà cản trở, không có cách nào bay ra ngoài.
Dương Gian nói:
- Người hắn ta nhìn không phải cậu, mà là Dương Tiểu Hoa.
Chu Đăng nói:
- Thì ra là như vậy, không sao, cậu cứ tiếp tục.
Việc không liên quan, vì thế hắn ta liền tránh đi.
Dương Gian nói tiếp:
- Tuy nhiên tôi đề nghị cậu tốt nhất không nên đánh chủ ý vào Dương Tiểu Hoa. Hiện tại cô ta vẫn còn tác dụng đối với tôi. Bởi vì ở chỗ này, ngoại trừ cô ta ra không còn bất kỳ ai là người bình thường.
Chỉ có người bình thường mới cầm được bóng bay màu đỏ đậm. Một khi trong người sở hữu lực lượng linh dị, tình huống sẽ giống như lúc này.
Thân thể bị bóng bay màu đỏ đậm mang bay lên không trung. Ngay cả quỷ trong người cũng sẽ bị áp chế, không cách nào hoạt động.
Dương Gian bảo Chu Đăng dùng một tờ giấy vàng khiến Dương Tiểu Hoa lâm vào trạng thái chết giả. Quả nhiên, bóng bay màu đỏ đậm lập tức phát huy tác dụng, mang theo Dương Tiểu Hoa bay lên không trung.
Chỉ là.
Qua ngày hôm nay, sau khi gỡ tờ giấy vàng kia, không ai có thể biết được, liệu Dương Tiểu Hoa có còn sống hay không.
Có lẽ cô ta cứ thế chết đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Có lẽ vẫn còn cơ hội tỉnh lại.
Dương Gian hiểu rõ điểm này, cho nên chỉ ôm thái độ muốn nhìn xem.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia liền nói:
- Không có tang phục mà nói, cho tôi một tờ giấy vàng cũng được.
Dương Gian cười lạnh:
- Vì sao tôi phải cho cậu? Cũng không phải tôi bảo cậu đi vào cổ trạch. Mà mấy ngày này đều là tôi ra tay lớn nhất. Cho nên cậu không có tư cách hướng tôi đưa ra yêu cầu này. Tôi đã cho cậu cơ hội, bốn người, cậu chỉ cần tùy tiện động thủ đoạt của một người là được. Chỉ cần cầm được, đó sẽ là của cậu. Nhưng vì sợ chết, cậu không dám ra tay, thế thì còn trách được ai.
- Chờ một chút, cậu không nên nhúc nhích.
Đột nhiên.
Một mực đang giữ yên lặng, sắc mặt Ưng Ca đột biến, mở miệng nói.
Con ngươi của vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia liền trợn ngược, lông tơ dựng đứng. Bởi vì ngay lúc này, hắn ta cảm thấy ở chỗ cổ có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Đó là một đôi tay nhỏ bé, thậm chí còn chưa thành hình.
Một cánh tay dính đầy bùn đất.
Sau đó.
Một đứa bé sơ sinh ngay cả mắt cũng chỉ mới mở một con từ từ ló đầu ra ở phía sau lưng của vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia. Nó khẽ vặn vẹo cổ, giống như đang tìm kiếm gì đó ở xung quanh.
"Là đứa bé sơ sinh chôn dưới gốc cây."
Trong lòng đám người khẽ run, sắc mặt đột biến.
Không một ai ngờ được, thứ đầu tiên xâm lấn cổ trạch lại là nó.
Giờ phút này, thân thể của vị ngự quỷ nhân kia căng cứng, không dám cử động. Hắn ta muốn dùng lực lượng linh dị để đối kháng với con lệ quỷ này, nhưng lại không có gan làm như vậy, vì đây là ngày thứ tư, ngày phúng viếng.
Hôm nay, số lượng lệ quỷ xuất hiện sẽ cực kỳ nhiều.
Đối kháng là lựa chọn ngu xuẩn nhất.
Hiện tại.
Hắn ta còn chưa bị giết. Điều này cũng có nghĩa là con lệ quỷ này chỉ xuất hiện trên người hắn ta, mà không hề tập kích.
Bởi vì không ai biết quy luật giết người của con quỷ này là gì.
Bất cứ cử động nào cũng có khả năng khiến lệ quỷ để mắt đến.
Mặc dù con quỷ này chỉ là bộ dạng của một đứa bé sơ sinh, chưa thành hình. Nhưng ngự quỷ nhân đều hiểu, mức độ hung hiểm của một con lệ quỷ không được phán định bởi bề ngoài.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn về phía Dương Gian, phát ra ánh mắt cầu cứu.
Giờ phút này Dương Gian mặc một bộ tang phục rách rưới, cũ kỹ, tay cầm chặt cây trường thương nứt nẻ. Một con mắt quỷ mở ra, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ sơ sinh còn chưa thành hình kia.
Bất tri bất giác.
Mắt quỷ đã khôi phục thị giác.
Lực áp chế của cổ trạch biến mất, hiện tại hắn thậm chí đã có thể sử dụng quỷ vực.