"Giữ lại thứ này khả năng sẽ là kẻ gây họa. Vạn nhất nó giống như quỷ ảnh, có thể trưởng thành, vậy thì phiền phức to. Sớm xử lý nó là có thể bóp chết một chuyện linh dị kinh khủng."
Cánh tay cầm cây trường thương của Dương Gian khẽ động.
Đột nhiên.
Trong nháy mắt, quỷ vực của mắt quỷ xuất hiện.
Không chút nào giữ lại, trực tiếp mở ra quỷ vực tầng sáu.
Sư tử vồ thỏ cũng cần dùng toàn lực.
Quỷ vực lập tức bao phủ đến người của vị ngự quỷ nhân lạ lẫm kia. Ngay thời khắc đó, tất cả mọi thứ đều giống như đang bị tạm dừng vậy.
Ba giây.
Ba giây qua đi.
Quỷ vực nhanh chóng tiêu thất.
Cây trường thương trong tay Dương Gian cũng đã rời tay.
Ở trên vách tường phía sau lưng vị ngự quỷ nhân kia.
Một cây trường thương trực tiếp xuyên qua đầu của một đứa bé sơ sinh chưa thành hình và đóng định nó trên tường.
Áp chế của đinh đóng quan tài là tuyệt đối.
Mặc dù một lần chỉ có thể áp chế một con lệ quỷ. Nhưng cho đến trước mắt, bị đinh đóng quan tài áp chế, bất kể con lệ quỷ kia khủng bố cỡ nào cũng không thể tránh thoát.
Đứa trẻ sơ sinh chưa thành hình kia giống như chết vậy, tay chân mềm nhũn, không có bất cứ dấu vết nào cho thấy nó còn sống.
"Thành công."
Đám người cực kỳ chấn động.
Chỉ trong nháy mắt, con quỷ kia đã rời khỏi lưng vị ngự quỷ nhân kia, bị cố định ở trên vách tường.
"Một khi tên Dương Gian này trở nên nghiêm túc mà nói, vừa ra tay căn bản là tuyệt sát, không cho người ta thời gian để phản ứng. Quả nhiên, nhân vật cấp đội trưởng, từng người từng người đều là kẻ biến thái. Ngự quỷ nhân có thể đạt đến mức độ như vậy đã là một kỳ tích lớn."
Phiền Hưng thấy vậy cũng kinh hãi không ngớt.
Mặc dù đã nhìn thấy Dương Gian ra tay.
Nhưng tình cảnh như này lại càng đáng sợ hơn.
Người trong nghề xem môn đạo.
Vừa rồi, hắn ta còn chưa nhìn thấy dấu vết ra tay của Dương Gian, thế mà chuyện này đã kết thúc.
- Hao phí của tôi nhiều công phu như vậy, con quỷ này dù chết cũng đáng.
Dương Gian sải bước đi đến, chuẩn bị thu hồi trường thương.
Nhưng đúng lúc này.
- Oa oa oa…
Từng tiếng khóc quỷ dị liên tiếp xuất hiện và quanh quẩn ở bên trong tòa cổ trạch. Chính là âm thanh nỉ non của trẻ sơ sinh.
Dương Gian lập tức dừng lại, sắc mặt khẽ thay đổi. Hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm vào đứa bé sơ sinh đính trên vách tường.
Đứa trẻ này không có động tĩnh.
Nhưng tiếng khóc vẫn còn tồn tại.
Với lại, đám người không có cách nào tìm ra ngọn nguồn của tiếng khóc, chỉ biết nó nằm ở đâu đó bên trong cổ trạch.
'Đùa gì vậy, quỷ đã bị mình cố định rồi mà còn có thể xuất hiện hiện tượng linh dị? Chẳng lẽ thứ này cũng không phải là đầu nguồn của lệ quỷ?"
Dương Gian gỡ cây trường thương nứt nẻ xuống, nhìn chằm chằm vào con lệ quỷ bị đinh đóng quan tài đâm xuyên kia, ánh mắt khẽ lấp lóe.
Tiếng khóc nỉ non của đứa bé sơ sinh quỷ dị này rõ, nhưng có kèm theo một loại hung tính không nói nên lời.
Cứ như con lệ quỷ này đã bị chọc giận vậy.
Dương Gian không gỡ cỗ thi thể xuống. Ngoại trừ việc hắn không yên lòng ra còn có một nguyên nhân khác.
Ngay lúc này dường như không phải là lúc lo lắng vì một con lệ quỷ như vậy.
Hắn đưa mắt nhìn về phía sân vườn.
Không biết từ lúc nào, ở hai bên trái phải của sân vườn xuất hiện hai cỗ người giấy mặc quần áo màu đen, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn, đồng tử biến thành màu đen. Hơn nữa, thi thoảng hai cỗ người giấy này còn khẽ chuyển động.
Ngoại trừ cái đó ra.
Ở lối vào đại sảnh xuất hiện rất nhiều dấu chân loạn xa.
Trên vách tường cũng xuất hiện một số dấu tay màu đen, giống như dính phải bùn đất màu đen vậy.
Từng luồng gió âm lãnh thổi vào cổ trạch, khiến không khí tràn ngập một mùi hôi thối.
Giống với mùi vị mà bọn họ ngửi được lúc đào gốc cây.
Mà hung hiểm còn không phải là những chuyện này. Dưới sự thăm dò của mắt quỷ, thậm chí Dương Gian còn nhìn thấy từng thân ánh đáng sợ đứng phía ngoài tiền viện.
Những người này đều mặc lấy quần áo màu đen, có lớn có nhỏ, có cao có thấp.
Đồng thời, những bóng người quỷ dị kia cũng không phải đứng im bất động, mà là đang không ngừng tiến về phía trong cổ trạch.
- Không thể ở chỗ này, đi đến cạnh cỗ quan tài màu đỏ đậm ở phía sau hậu đường.
Sắc mặt Dương Gian khẽ biến, lập tức rút lui.
Tình huống như vậy đã không phải là chuyện mà bọn họ có thể ứng đối.
Thậm chí bản thân Dương Gian cũng không thể làm như ngày hôm trước, dùng thanh sài đao trực tiếp chém rời lệ quỷ.
Bởi vì số lượng này quá mức khủng bố.
Dù cho tách rời lệ quỷ, thì những hiện tượng linh dị kia đều có thể cắn nuốt sinh mạng của tất cả mọi người.
Trong lòng Chu Đăng cũng thầm rùng mình.
"Chỉ sợ lần này sẽ không có cách nào sống sót như ngày hôm qua. Số lượng này, căn bản không phải là con số mà ngự quỷ nhân có thể ứng phó. Dù cho toàn bộ nhân vật cấp đội trưởng của tổng bộ đến đây, chỉ sợ cũng phải chôn thây."