Hắn ta cứ tưởng là số lượng lệ quỷ trên xe buýt quỷ đã đủ nhiều.
Nhưng khi so sánh với số lượng bên trong cổ trạch, chẳng khác gì đồng đoàn gặp thách đấu.
Hắn ta không chút do dự lấy ra mặt nạ da người, sau đó đeo lên, nguy trang thành một con lệ quỷ.
Chỉ cần thay đổi thân phận, hắn ta có thể trà trộn vào bên trong, không bị lệ quỷ tập kích.
Dù cho lệ quỷ có để mắt đến hắn ta cũng không làm nên chuyện gì.
Bởi vì sau khi đeo mặt nạ, người tiếp nhận tập kích của lệ quỷ là thân phận quỷ, chứ không phải là bản thân hắn ta.
Việc có thể thay đổi thân phận như vậy khiến cho hắn ta có thể sống sót tại bất cứ hoàn cảnh nào.
Sau khi đeo mặt nạ, người Chu Đăng trở nên âm lãnh, đáng sợ. Mà bộ dạng của hắn ta cũng thay đổi. Hắn ta đi đến vách tường, sau đó đứng yên tại chỗ. Tên này định cứ thế đứng ở đây cho qua ngày hôm nay rồi lại tính sau.
Bên cạnh.
Dương Tiểu Hoa đang phiêu phù giữa không trung, không có khí tức.
Mà Ưng Ca lại càng thêm trực tiếp. Hắn ta chọn một góc hẻo lánh, ngồi xuống, sau đó móc hai viên xúc xắc đặt phía trước, sắc mặt như thường.
Nhờ có sự tồn tại của nguyền rủa hộp âm nhạc, nên hắn ta hoàn toàn có thể đổ xúc xắc với lệ quỷ cả ngày.
Thắng hay thua không quan trọng, chủ yếu là giết thời gian.
Người khác không dám làm như vậy, bởi vì bọn họ không có thủ đoạn giữ mạng mạnh mẽ như thế. Dù cho những người đang mặc tang phục kia cũng không dám đảm bảo bản thân là đang an toàn.
Cho nên cần phải chuẩn bị một ít hậu thủ.
Trở lại bên cạnh cỗ quan tài.
Mà ngay khi đám người bắt đầu hành động, vị ngự quỷ nhân kia lại không có động tĩnh.
Hắn ta đứng yên tại chỗ, khí tức băng lãnh, không còn hơi thở.
…
Ngày phúng viếng vừa đến, nguy hiểm trong nháy mắt ùa vào như thủy triều, khiến cho đám người có chút trở tay không kịp.
Vị ngự quỷ nhân lạ lẫm lúc trước còn đang mạnh mẽ đòi quyền phân chia tang phục, lúc này đã không còn khí tức. Cả người giống như một cỗ thi thể, đứng yên tại chỗ. Hắn ta đã chết, chưa kịp dùng lực lượng linh dị đã phải chết.
Hiển nhiên.
Hắn ta đã bị lệ quỷ giết chết.
Còn việc hắn ta bị đứa bé sơ sinh quỷ dị kia giết hay là bị lệ quỷ nào đó giết thì không một ai có thể xác định.
Bởi vì lúc này không ai còn hơi đâu mà để tâm đến sự sống chết của hắn ta.
Tất cả mọi người đang phải nghĩ cách ứng phó với hung hiểm của ngày hôm nay. Bởi vì ngày này, mọi người có khả năng sẽ bị đoàn diệt. Dù Dương Gian cũng không dám đảm bảo bản thân có thể sống sót mà rời đi khỏi đây.
Dương Gian, Lý Dương, Đại Mạnh, Phiền Hưng.
Bốn người mặc tang phục cổ quái, rách rưới, vừa bẫn vừa cũ, nhanh chóng đi vào trong hậu đường.
Quan tài màu đỏ đậm vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không có gì dị thường.
Nhưng cửa phía sau hậu đường không biết đã bị đóng lại từ lúc nào. Dường như bị gió thổi nên tự động đóng. Hoặc là một loại quy tắc nào đó của cổ trạch phát động. Ngày hôm nay, cửa sau không thể mở, như muốn đoạn tuyệt đường lui của tất cả mọi người.
- Vừa rồi người kia đã chết, trong lúc di chuyển mấy người có thấy được không?
- Thấy rồi, cái chết của hắn ta thực quỷ dị, là do đứa bé sơ sinh kia giết à?
- Không biết, tóm lại ngày hôm nay cổ trạch rất nguy hiểm. Bất cứ cái gì gió thổi hay cỏ lay đều cực kỳ trí mạng. Hiện tại ngay cả cửa sau đều bị đóng, chỉ sợ là muốn chúng ta ở chỗ này chống đỡ cả ngày.
Bên trong hậu đường, đám người tụ tập xung quanh quan tài màu đỏ đạm, nhỏ tiếng bàn luận.
Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ đều mang theo một tấm vải trắng vừa bẩn vừa thối, giống như một con u linh. Bọn họ chỉ có thể thông qua vài lỗ nhỏ ở trên tấm vải trắng để quan sát tình huống bên ngoài.
Giờ phút này, ngay cả nhịp hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Bởi vì giờ khắc này, số lượng dị thường ở bên trong cổ trạch có quá nhiều. Nhiều đến mức khiến cho cổ trạch trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù trước đó, ở ngày thứ hai gác đêm, bên trong cổ trạch đã tương đối náo nhiệt, nhưng so với ngày hôm nay chả khác gì tiểu vu gặp đại vu, căn bản không thể nào so sánh. Nếu nói, ở ngày thứ hai bọn họ còn có thể dựa vào thủ đoạn để kháng trụ tập kích của lệ quỷ, thì ngày hôm nay, chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra.
Bên trong cổ trạch, số lượng lệ quỷ nhiều đến mức khiến cho đám người bị bao phủ.
- Yên lãng, quỷ đã từ bên ngoài đi vào đến đại sảnh.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ ngưng trọng, khẽ ra hiệu để cho đám người im lặng.
Cùng lúc đó.
Vốn dĩ trước đó ở hai bên sân vườn có hai cỗ người giấy đứng yên tại chỗ, nhưng không biết từ lúc nào chúng đã xuất hiện bên trong hành lang. Hai chân của người giấy căn bản không hề tách ra, mà dính liền một mảnh. Chỉ là ở giữa dùng mực kẻ một đường để tách biệt hai chân với nhau, nên nó căn bản không thể nào di chuyển.