Kinh khủng nhất chính là mắt của hai cỗ người giấy kia đang liên tục dòm ngó xung quanh, có chút quỷ dị, khiến cho người khác phải rùng mình.
Trừ cái đó ra.
Một đám 'người', muôn hình muôn vẻ đã bắt đầu tiến vào. Những người này giống như những xác chết chôn dưới đất, mới bị móc ra ngày hôm nay vậy. Nhưng không biết vì sao chúng còn có thể bảo trì trạng thái hoạt động.
Những người này nhìn như không bình thường, nhưng thực tế, bọn họ đều có một đặc điểm, chính là quần áo trên người đều là màu đen.
Cho dù quần áo không đen thì da thịt cũng là màu đen.
Màu đen này không phải là những người da đen bình thường kia, mà là một loại dấu vết của sự hư thối cùng bị lực lượng linh dị ăn mòn.
"Những người này không phải là người, mà là lệ quỷ đang ở biên giới của sự khôi phục. Lúc trước chúng bị chôn phía dưới khu rừng kia và nhận phải một loại ràng buộc nào đó, không có cách nào hành động. Nhưng ngày hôm nay, tất cả lại bắt đầu thoát khốn."
Mắt quỷ của Dương Gian khẽ chuyển động. Còn hai con mắt bình thường của hắn đã nhắm, không dám nhìn lung tung.
Ai biết được chỗ này liệu có tồn tại loại lệ quỷ bởi vì nhìn nhiều liền phát động quy luật giết người, sau đó tập kích hay không.
Mắt quỷ bởi vì chỉ có con ngươi, nên ở một trình độ nào đó, nó sẽ rất khó bị phát hiện ra, đồng thời có thể nhìn ra một ít hung hiểm của lệ quỷ.
"Không, không thích hợp."
Mặc dù giờ phút này Dương Gian đang hãi hùng khiếp vía. Nhưng cũng không vì thế mà mất đi lý trí. Bởi vì những con lệ quỷ này còn đang không ngừng tràn vào, không hề có dấu hiệu dừng lại. Chỉ cần chúng tiến thêm một đoạn là có thể vượt qua giới hạn, trực tiếp xâm lấn hậu đường.
Chuyện này quá không hợp lý.
Bởi vì, nếu hôm nay là ngày phúng viếng mà nói, những người khác đều không được phép tiến vào hậu đường.
Dương Gian nhìn xem cỗ quan tài ở bên cạnh, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
- Tình huống có dị thường, toàn bộ lệ quỷ đều hướng phía bên này vọt tới. Nếu còn tiếp tục như vậy mà nói, hậu đường sẽ bị chúng phá hỏng. Khi đó chúng ta sẽ không có địa phương để hoạt động. Tôi cảm thấy, nên khiêng cỗ quan tài này ra ngoài. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản sự xâm lấn của đám lệ quỷ kia.
- Đã trôi qua bốn ngày. Nếu lệ quỷ của ông lão bên trong quan tài sắp tỉnh mà nói, hiện tại khả năng cao đã có động tĩnh.
Lý Dương hạ giọng nói:
- Đội trưởng, anh định dùng thi thể của ông lão này để ngăn chặn những con lệ quỷ kia hay sao? Làm như vậy có phải là quá mạo hiểm hay không? Lỡ suy đoán sai, khiến cho ông lão kia khôi phục lại thì sao?
- Phải thử một lần mới biết được. Nếu không, chờ đến khi toàn bộ lệ quỷ tiến vào bên trong hậu đường, chúng ta ngay cả cơ hội thử đều không có.
Thái độ của Dương Gian cực kỳ kiên quyết. Trực giác nói cho hắn biết, hiện tại cỗ quan tài này chính là thứ mấu chốt nhất có thể cứu mạng.
Ở ngày thứ tư, khắp nơi trong cổ trạch đều là tuyệt lộ.
Đèn lồng bị tắt, nhang cũng bị diệt, mấy căn phòng không ở được, trong đại sảnh lại có quỷ, đường ra ngoài ở sau hậu đường đã bị hủy.
Chỉ nên trước mắt chỉ còn lại mỗi cỗ quan tài này là chưa từng phát huy ra tác dụng nên có của nó.
Hắn cảm thấy, hôm nay thứ này sẽ phát huy tác dụng.
Phiền Hưng cắn răng đáp.
- Được, nếu thế cứ thử một lần. Bốn người chúng ta khiêng cỗ quan tài này ra ngoài. Có tác dụng hay không, đến lúc đó nhìn tình huống rồi lại nói.
- Như vậy cũng có thể kiểm chứng xem liệu tang phục trên người chúng ta có hiệu quả hay không.
Đại Mạnh cũng bổ sung thêm, hắn ta có chút thấp thỏm, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hiện tại đang là thời khắc quyết định sinh tử.
Những thứ trước đó đều chỉ là suy đoán, không đạt được chứng thực. Đây cũng là lúc nên kiểm chứng một chút.
Một khi đoán sai, tất cả mọi người đều có khả năng sẽ bị lệ quỷ giết chết trong nháy mắt.
Dương Gian nghiêm túc hạ mệnh lệnh.
- Hành động.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, đưa tay đồng loạt nâng cỗ quan tài kia lên.
Cỗ quan tài màu đỏ này nặng đến mức phi lý. Cứ như thứ nằm bên trong không phải là một cỗ thi thể, mà là một tảng đá. Không, thậm chí thức này còn nặng hơn cả đá, đã nằm ngoài nhận biết của đám người.
- Trọng lượng này…
Đại Mạnh khẽ lảo đảo một cái, suýt ngã, cả người đều đang run rẩy.
Hắn ta đã dùng hết sức lực.
Dương Gian không nói lời nào. Chỉ khẽ điều khiển quỷ ảnh ở trên mặt đất nâng khẽ quan tài, nhằm giảm bớt một phần trọng lượng. Nhờ vậy đám người mới có thể hữu kinh vô hiểm nâng cỗ quan tài này lên.
Nếu vì không đủ sức, nâng không nổi quan tài, vậy cả đám coi như chết oan uổng.
Cỗ quan tài màu đỏ đậm khẽ di chuyển một cách chậm chạp, đi về phía đại sảnh.
Cũng may đoạn đường không quá xa, cỗ gắng còn có thể chịu đựng. Chỉ là so với cái này, điều khiến đám người lo lắng chính là an toàn của bản thân sau khi đi ra ngoài.