Đây là một ẩn số.
Sinh hay tử còn phải nhìn tình huống tiếp theo.
Cho dù là kẻ già đời như Lý Dương, hiện tại cũng cực kỳ nghiêm túc, cả người khẽ run rẩy.
Biểu lộ của Dương Gian là tỉnh táo nhất. Thậm chí hắn còn tâm tình cầm theo cây trường thương màu vàng kim, thuận tiện nhấc theo đứa bé sơ sinh quỷ dị kia. Phòng ngừa con ác quỷ này tỉnh lại, gia tăng hung hiểm không cần thiết.
Đi đến đại sảnh.
Không khí đều âm lãnh, có chút đục ngầu, đồng thời bên trong tràn ngập mùi thi thối.
Từng thân ảnh lệ quỷ màu đen xuất hiện, cứ như biển người phun trào, chen cứng toàn bộ đại sảnh, gần như không còn khoảng trống, đồng thời đang dần dần tiến lại phía này.
Giờ phút này đám người Dương Gian đang nâng cỗ quan tài màu đỏ đậm đi đến. Áp lực của bọn họ cũng rất lớn. Phiền Hưng hít thở ồ ồ, Đại Mạnh đổ đầy mồ hôi lạnh, tay chân cũng trở nên có chút cứng ngắc.
Cũng may, khi đám người lộ mặt ở đây, không có lệ quỷ nào tập kích bọn họ cả.
Thậm chí những con lệ quỷ ở đó đều không thèm chú ý đến sự tồn tại của bọn họ.
"Tang Phục có tác dụng."
Trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ này. Bởi vì chuyện này tương đối rõ ràng. Nếu không phải thứ này phát huy tác dụng mà nói, hiện tại chỉ sợ đám người đã phải đối mặt với lệ quỷ tập kích. Bọn họ căn bản không thể nào còn có chuyện bình yên vô sự như vậy. Dù sao ở chỗ này cũng có nhiều lệ quỷ như vậy, kiểu gì chả có lệ quỷ để mắt đến bọn họ.
Hiện tại bốn người này giống như đang ẩn hình vậy, căn bản không hề tồn tại, không gây nên sự chú ý cùa bất cứ con lệ quỷ nào.
Quan tài màu đỏ đậm cũng thuận lợi tiến đến giữa đại sảnh.
Mấy người khác đều nhìn lấy Dương Gian, không nói một câu. Nhưng từ ánh mắt lộ ra phía sau những lỗ hổng trên tấm vải trắng kia có thể nói ra được.
Vì sao lệ quỷ còn đi về phía bên này?
Ánh mắt Dương Gian khẽ động.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, một khi quan tài màu đỏ xuất hiện sẽ khiến cho toàn bộ lệ quỷ đình chỉ, không tiếp tục xâm lấn cổ trạch nữa mới phải. Nhưng vì sao hiện tại không có bất cứ biến hóa nào như vậy?
Không có biến hóa liền có nghĩa là suy đoán thứ hai của hắn đã sai.
Quan tài không thể chấn nhiếp những con lệ quỷ này. Không có cách nào đạt đến một loại cân bằng nào đó, để giúp hắn ứng phó với hung hiểm của ngày hôm nay.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho mọi người dựa sát vào quan tài. Có lẽ như vậy sẽ khiến bản thân an toàn hơn một chút.
Nhưng rất nhanh.
Suy đoán này của Dương Gian đã sai.
Quỷ càng ngày càng gần. Mặc dù không ra tay với bốn người, nhưng lại chèn ép không gian. Một khi bị chèn sát, vậy xung quanh bốn phía của bọn họ sẽ toàn là lệ quỷ. Kể từ đó, dù bọn họ có mặc tang phục, giả vờ ẩn hình đi nữa, khả năng cũng sẽ bị lệ quỷ tập kích.
Không cách nào trấn áp cỗ áp lực kia, Đại Mạnh nhỏ giọng nhắc nhở Dương Gian một tiếng.
- Hay là trở lại hậu đường?
Nhưng âm thanh này vừa xuất hiện.
Mấy bóng người quỷ dị đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu, dùng hai con mắt sợ hãi nhìn về phía bên này. Hai con mắt không hề nhúc nhích, cứ như đang khóa chặt vị trí của người nào đó.
Đại Mạnh lập tức hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, không dám hít thở.
Không nói không sao.
Vừa mở miệng quỷ liền phát hiện.
Tang phục không phải có thể hoàn toàn ngăn cản tập kích của quỷ, mà chỉ che đậy cảm giác của quỷ, khiến chúng không phát hiện ra.
Chỉ thế thôi.
Nhưng nhất định phải giữ im lặng, không được phát ra động tĩnh, nếu không quỷ vẫn sẽ tìm ra.
Mấy bóng người quỷ dị bởi vì Đại Mạnh phát ra tiếng động mà nhìn chằm chằm về phía bên này. Nhưng chúng không hề động thủ ngay lập tức, giống như âm thanh vừa phát ra lại biến mất kia chưa đủ điều kiện để lệ quỷ tập kích.
Thế nhưng, ở trong tình huống như vậy, không thể tiếp tục phát ra tiếng động nữa.
Nếu không, chỉ một giây sau, những con lệ quỷ đang nhìn chằm chằm kia sẽ lập tức giết người.
Đại Mạnh cũng đã ý thức được điều này, nên mới câm như hến, không dám nói nửa lời.
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe.
"Càng như vậy càng không thể lùi trở lại hậu đường. Tang phục có thể ngăn cản cảm giác của quỷ, nhưng không thể ngăn cách lực lượng linh dị tập kích. Một khi xung quanh không còn phạm vi hoạt động, mọi người sẽ phải tiếp xúc với lệ quỷ ở khoảng cách gần. Khi đó dù lệ quỷ không phát hiện ra cũng có thể giết chết người mặc tang phục. Không người nào có thể bình an vô sự giữa một đám lệ quỷ như vậy."
Một câu vừa rồi của Đại Mạnh mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng khiến hắn lấy được không ít tình báo.
Tình báo rất quan trọng, ảnh hưởng đến sự an toàn phía sau của mọi người.
"Nhưng lúc này mình nên làm gì?"