Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2111 - Chương 2111: Đố Kỵ

Chương 2111: Đố Kỵ

Dương Gian quay đầu lại nhìn thoáng qua ông lão quỷ dị ngồi trong cỗ quan tài màu đỏ.

Khuôn mặt già nua của ông lão lộ ra vẻ hung ác, âm u đáng sợ, cứ như lệ quỷ sắp sửa thức tỉnh vậy.

Thế nhưng cuối cùng, lệ quỷ trong người ông lão đã chết này vẫn không hề khôi phục.

Dù sao hiện tại cũng chỉ mới là ngày thứ tư, cách đầu thất còn có ba ngày.

- Hiện tại hẳn là đã an toàn rồi nhỉ.

Đột nhiên, Chu Đăng đi đến, mở miệng nói chuyện.

Thanh âm của hắn ta rất nặng nề, ngột ngạt, mang theo vọng âm, giống như trăm người đồng thời mở miệng nói chuyện vậy. Chỉ mỗi giọng nói thôi đã cực kỳ khủng bố, khiến cho lông tơ của người nghe đều dựng ngược.

Hắn ta dám mở miệng nói chuyện?

Đại Mạnh nhìn chằm Chu Đăng, tỏ vẻ kinh ngạc. Bởi vì theo hắn ta, tên Chu Đăng này lá gan cũng quá lớn. Thật không biết là ai cho hắn ta dũng khí để làm những chuyện lớn mật như vậy.

Tuy nhiên, sau khi Chu Đăng mở miệng nói chuyện, ở xung quanh không xuất hiện bất cứ dị thường nào.

Dương Gian liếc hắn ta một cái, sau đó mở miệng nói:

- Còn chưa được. Phần lớn lệ quỷ đã ngừng hành động, nhưng vẫn còn một số nhỏ lệ quỷ đang hành động. Với lại, ở trong hoàn cảnh như hiện tại, lệ quỷ sẽ cực kỳ khủng bố. Còn nguyên nhân, tôi tin chắc cậu cũng hiểu được.

Chu Đăng gật đầu nói:

- Trạng diện như vậy mà còn không áp chế được lệ quỷ, như vậy mức độ hung hiểm của chúng sẽ cực kỳ cao. Một khi bị để mắt đến, có hơn phân nữa là phải ngủm củ tỏi.

- Cậu liên tục sử dụng mặt nạ quỷ như vậy, không sợ lệ quỷ khôi phục hay sao?

Dương Gian nhìn chằm chằm hắn ta rồi hỏi, đồng thời, mắt quỷ cũng liên tuc nhìn ngó xung quanh, không chút nào buông lỏng cảnh giác.

Chu Đăng sờ sờ khuôn mặt:

- Cậu nói là cái này sao. Vận khí tốt, nên nhặt được ở dưới chỗ ngồi trên xe buýt quỷ. Hình như thứ này là của một vị hành khách nào đó bỏ lại sau khi chết. Nhưng vì đặt ở trên xe buýt quỷ một thời gian hơi lâu, cho nên lực lượng linh dị của chiếc mặt nạ da người này đã rơi vào trạng thái chết máy. Mặc dù nó vẫn còn khả năng thức tỉnh, nhưng tôi tin chắc bản thân vẫn có thể sử dụng được rất lâu.

- Là như vậy sao?

Dương Gian khẽ nhíu mày.

Không nghĩ đến tên Chu Đăng này còn có kỳ ngộ như vậy. Leo lên xe buýt quỷ còn có thể nhặt được mặt nạ da người của ngự quỷ nhân khác để lại. Đồng thời, bởi vì chiếc mặt nạ này bị bỏ sót ở trên xe buýt quỷ hơi lâu, không ai mang nó xuống khỏi xe, cho nên dần dần khiến cho nó bị chết máy.

Chu Đăng hờ hững đáp.

- Nếu không phải thì cậu nghĩ rằng nó sẽ như thế nào? Nếu ngự quỷ nhân đã là những kẻ xui xẻo, đương nhiên phải có kẻ may mắn. Với lại, không có chút vận khí mà nói, loại người như chúng ta hẳn đã sớm chết.

- Khá đúng. Có thể còn sống phần lớn đều là những tồn tại dựa vào vận khí, không thể phục chế.

Dương Gian cũng đồng ý với lời này.

Trước đó khi treo cổ tự sát hắn đã may mắn thức tỉnh, chui vào linh vị nhưng vẫn còn sống, sau đó lại phục sinh từ trong quan tài, những lần kia đều có một phần nhờ vào vận khí nên hắn mới có thể sống sót. Đồng thời những thứ như vậy là độc nhất vô nhị. Nếu cho một người khác đi lại con đường của hắn mà nói, chưa chắc người kia đã có thể còn sống.

Chu Đăng lại nói tiếp:

- Sự cân bằng này hẳn không duy trì được bao lâu. Mà hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu ngày thứ tư, cậu đã có dự định gì chưa? Nếu không có mà nói, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ chết.

Dương Gian nói:

- Chỉ cần cậu không làm loạn là được. Hiện tại tôi đang có một việc cần cậu giúp.

Chu Đăng nói:

- Cùng là đồng nghiệp với nhau, có việc gì đội trưởng Dương cứ mở miệng.

Ánh mắt Dương Gian khẽ liếc một cái.

- Cậu đứng ở đây trông chừng chỗ này giúp tôi. Có dị thường thì lập tức báo cho tôi là được. Tôi còn chút việc cần phải xử lý.

Chu Đăng lập tức dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

- Thế mà vừa rồi cậu còn khuyên tôi đừng có làm loạn…

Dương Gian nói:

- Tôi không giống cậu. Tôi làm việc luôn biết chừng mực, còn cậu chỉ muốn chiếm lấy vật phẩm linh dị. Theo tôi thấy cái này hẳn là do tấm mặt nạ da người mà cậu nhặt được kia. Bất cứ vật phẩm linh dị nào cũng đều mang nguyền rủa rất mãnh liệt. Trên cơ bản mà nói, có chẳng khác gì một con lệ quỷ. Dùng nhiều quá không có chỗ tốt, sớm muộn gì cũng bị nó hại chết.

- Khi tôi chết, đội trưởng Dương nhớ thắp cho tôi một nén nhang là được.

Chu Đăng cười cười, tỏ ra cực kỳ thản nhiên.

Dường như hắn ta đã sớm đem chuyện sinh tử ném ở sau đầy, làm việc không có một chút cố kỵ.

Bình Luận (0)
Comment