Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2120 - Chương 2120: Không Kiêng Kỵ

Chương 2120: Không Kiêng Kỵ

Khoảng cách gần như vậy, hẳn bọn họ đều nghe được mới đúng chứ.

Nhưng không chỉ Chu Đăng, ngay cả những người khác ở bên cạnh đều lắc đầu, biểu thị bản thân không nghe thấy.

Dương Gian biến sắc. Mắt quỷ của hắn lần nữa nhìn về phía lối nhỏ.

Căn phòng khóa lại lúc trước đã biến mất.

Hiện tại chỗ kia chỉ là một vách tường, không có bất cứ cửa phòng nào.

Con ngươi Dương Gian lấp lóe, trong lòng không khỏi suy đoán.

"Biến mất không thấy gì nữa? Là do cô gái thời dân quốc kia làm sao? Cô ta muốn mang đi toàn bộ mọi thứ, kế đó tìm một chỗ xử lý những chuyện còn lại."

- Xem ra đội trưởng Dương đã tiến vào chỗ nào đó không tồn tại. Lực lượng linh dị đã quấy nhiễu mọi thứ, khiến cho chúng tôi không thể nào biết được tình huống. Nếu vậy, đội trưởng Dương, cậu không ngại nói cho bọn tôi biết một ít chứ?

Chu Đăng hỏi thăm, nhưng con mắt lại nhìn chằm chằm vào vòng tay kia của Dương Gian.

Cứ như hắn ta muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu tin tức, sau đó nghĩ cách tìm đến chỗ kia.

- Không có chuyện gì, coi như là tôi rời đi một lát đi, không nên hỏi. Lần này, nhiệm vụ đưa thư vẫn chưa hoàn thành, nguy hiểm vẫn còn tồn tại, không nên tò mò đối với những chuyện khác.

Dương Gian hít một hơi, thu hồi ánh mắt.

Không thèm nghĩ đến những chuyện phát sinh lúc trước nữa.

Cứ coi như đây là một hồi trải nghiệm ly kỳ.

Việc cấp bách lần này vẫn là ổn định cục diện của ngày thứ tư.

Dù sao giao dịch của tủ quỷ và nhiệm vụ đưa thư là hai việc khác nhau. Bên trong không có bất cứ liên quan nào.

Chu Đăng nhỏ giọng thì thầm.

"Không nói ra, chắc chắn là muốn ăn mảnh."

Những chuyện ly kỳ xảy ra trong quãng thời gian Dương Gian rời đi kia hiển nhiên chỉ có mình hắn biết đến.

Còn đám người Lý Dương, Chu Đăng, Phiền Hưng, Đại Mạnh, mặc dù khoảng cách khá gần nhưng bọn họ đều mơ mơ màng màng, hoàn toàn không biết gì. Thậm chí ngay cả một chút xíu động tĩnh bọn họ cũng không nghe thấy.

Tuy nhiên chuyện bên trong căn phòng đó cũng không gây ảnh hưởng đến sự cân bằng của cổ trạch.

Với lại hiện tại căn phòng kia cũng đã biến mất, coi như tai họa ngầm đã bị xóa đi. Đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, đó là một tin tức tốt.

Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Không gia tăng nguy hiểm, nhưng nó cũng không đưa đến quá nhiều sự trợ giúp. Ở bên trong cổ trạch, đám người vẫn còn phải đối mặt với sự hung hiểm đến từ đầu thất.

Nhưng lúc này.

Số lượng người sống sót đã không còn nhiều.

Dương Gian nhìn về phía Chu Đăng rồi nói:

- Không cần xoắn xuýt về chuyện vừa rồi. Hung hiểm của ngày phúng viếng vẫn còn. Sự cân bằng ở đây chắc chắn không có thể nào tiếp tục giữ vững như thế này mãi được. Cho nên, việc cấp bách hiện tại của chúng ta vẫn là quan tâm bản thân nhiều hơn, chứ không phải quan tâm đến đống đồ vô dụng kia.

Sau khi nhặt được tấm mặt nạ da người kia, tên gia hỏa này đã bị nghiện, đi chỗ nào cũng muốn nhặt lấy đồ vật linh dị.

Chu Đăng không nói lời nào, chỉ là đứng yên tại chỗ, con mắt không ngừng đảo vòng vòng.

Ánh mắt hắn ta rời khỏi người của Dương Gian, sau đó không ngừng đảo quanh trên thân của một người quỷ dị đang đứng im bất động trong hành lang.

Nhưng đó đâu phải là người, toàn bộ chúng đều là quỷ. Có lẽ chúng không phải là lệ quỷ đã ghép hình hoàn chỉnh, nhưng chắc chắn có dính líu đến lực lượng linh dị, chứ không phải là loại quỷ nô kia.

Cho nên, những 'người' ở đây, dù chỉ mang đi ra bên ngoài một người là đã đủ tạo thành một chuyện linh dị.

Mà hiện tại.

Toàn bộ lệ quỷ tụ tập lại ở đại sảnh. Sở dĩ chúng đứng yên tại chỗ như vậy là vì ông lão bên trong quan tài kia.

Dương Gian mở miệng nói tiếp.

- Thời gian của ngày hôm nay còn rất dài. Muốn cứ yên ổn như thế này mà vượt qua một đêm như vậy là điều không thể. Cho nên, tiếp theo đây, bất kể là xuất hiện nguy hiểm gì, chúng ta đều phải đứng ra đối phó với nó. Nếu chịu nổi, vậy ngày hôm nay chúng ta sẽ trải qua một cách bình yên vô sự. Còn không chịu được thì kế quả thế nào tôi sẽ không nói nhiều.

Trên người hắn đang mặc bộ tang phục vừa bẩn vừa cũ, có thể ngăn cách cảm giác của lệ quỷ.

Những người khác đều nhìn lấy hắn, khẽ gật gật đầu đồng ý.

Ở trong góc tường, Ưng Ca vừa chơi đùa với viên xúc xắc ở trước mặt vừa nói.

- Ngày thứ tư phúng viếng, còn ngày thứ năm là quỷ yến, ba bát cơm kia là điểm mấu chốt. Có lẽ ở ngày thứ năm, chúng ta có thể đưa toàn bộ lệ quỷ đang tràn vào đại sảnh rời đi. Cho nên chúng ta chẳng những phải sống sót, mà còn cần giữ được ba bát cơm kia. Không thể dùng trước hoặc là đánh mất chúng.

Hắn ta cũng không hề kiêng kỵ cái gì.

Bình Luận (0)
Comment