Chỉ là.
Ý thức do quỷ khống chế đã không thể nào đánh cắp.
Giữa hai lực lượng linh dị va chạm với nhau kiểu gì cũng sẽ xuất hiện chết máy.
Cho nên, đây là Liễu Thanh Thanh đang nhắc nhở Dương Gian. Hiện tại, cho dù cô ta đứng yên cho Dương Gian đánh cắp, hắn cũng không thể nào làm được. Thậm chí, hắn còn vì thế mà chết đi.
- Thời gian của tôi sắp đến rồi.
Liễu Thanh Thanh bất chợt mở miệng. Cô ta giơ tay lên, vốn dĩ là cánh tay trắng nõn, mịn màng đột nhiên bắt đầu khô gầy, xuất hiện thi ban, thậm chí đã hơi hư thối.
Màu da trên người cũng đã trở nên ảm đạm.
Ngay cả bộ sườn xám kia cũng không còn vẻ tươi đẹp như lúc trước nữa.
Trong không khí, mùi thơm kia đã xen lẫn theo một ít mùi thi thối nhàn nhạt.
Hiển nhiên.
Một nén nhang kia đang bắt đầu mất đi hiệu lực. Cô ta sắp sửa trở thành một con lệ quỷ.
- Cậu nên rời đi. Trước khi tôi bị mất khống chế, tôi sẽ xử lý ổn thỏa bên trong căn phòng này. Còn người này sẽ không chết, cô ta vẫn có thể sống thật tốt. Đồng thời tôi sẽ đưa cho cô ta một món lễ vật.
Liễu Thanh Thanh lần nữa quay đầu. Cô ta chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm, sau đó ngồi xuống, không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Dương Gian.
Thấy vậy, Dương Gian đành từ bỏ.
Hắn không ra tay với Liễu Thanh Thanh.
Bởi vì nó không còn ý nghĩa.
Nếu không thể đánh cắp trí nhớ mà nói, lần động thủ này sẽ không mang đến bất cứ chỗ tốt nào.
Người kia đang ở biên giới bị thức tỉnh, nếu còn tiếp tục kích thích mà nói, chỉ sợ thời gian một nén nhang này sẽ còn bị rút ngắn.
Đến lúc đó chuyện này sẽ không còn là người đối kháng với người, mà là người đối kháng với một con lệ quỷ khủng bố.
Nhưng Dương Gian lại không cam tâm rời đi.
Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua đảo lại trong nhà, giống như đang đắn đo, muốn mang đi thứ gì đó.
Hắn không thể đi một chuyến tay không như vậy được.
- Cậu cầm lấy thứ này đi. Ngày nào đó gặp được con quỷ kia, có lẽ nó sẽ giúp được cậu.
Cô gái mặc sườn xám kia lần nữa mở miệng nói. Cô ta lôi một vật từ trong bàn trang điểm ra ngoài, sau đó tiện tay ném cho hắn.
Là một vòng tay bằng ngọc.
Ngọc màu đen, nhưng bên trong có chút tiên diễm, giống như bị máu tươi thấm vào.
Vỏng tay rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy, nhưng không hề bị vỡ.
Đây là vật phẩm linh dị, dù nhìn qua rất yếu ớt, nhưng chỉ cần lực lượng linh dị còn tồn tại, nó sẽ không bị hư hao.
Dương Gian hỏi:
- Thứ này làm được gì?
Cô gái kia không lên tiếng nữa, mà chỉ nhẹ nhàng ngân nga một khúc nhạc. Là của một bộ phim, cực kỳ cổ, bên trong mang theo một chút hoài niệm cùng thương cảm.
Mái tóc đen kia của cô ta đang rụng xuống, bộ sườn xám tươi đẹp kia cũng bắt đầu trở nên cũ kỹ.
Cứ như mọi thứ đang nhanh chóng già đi cùng hư thối.
Nhưng đây chẳng qua là trọng ảnh, còn Liễu Thanh Thanh thực sự vẫn nhắm chặt hai mắt, ngồi yên tại chỗ như trước, không nhận bất cứ ảnh hưởng nào.
Nhưng những thứ ở đây chỉ có mắt quỷ của Dương Gian mới nhìn thấy rõ ràng.
Dưới ánh mắt của người bình thường, trọng ảnh và Liễu Thanh Thanh đều là một, không hề có phân biệt.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ nhặt chiếc vòng tay kia lên, sau đó xoay người rời đi.
Tình thế trở nên ác liệt.
Hắn cũng không cần thiết cùng so đo với một con lệ quỷ sắp khôi phục.
Trước khi rời đi, hắn thậm chí còn đem cửa phòng đóng lại. Tuy nhiên không khóa cửa, vì hắn muốn lấy nó đi.
- Dương Gian, hẳn chúng ta sẽ còn gặp lại…
Ở bên trong căn phòng màu đỏ đậm, một âm thanh lẩm bẩm khẽ vang vọng, trong đó có kèm theo ý cười.
"Hoàn thành xong giao dịch với tủ quỷ, biết được tầng thứ sáu của bưu điện quỷ, lại nhận được một chiếc vòng tay màu đỏ đậm… Dường như chuyến đi này cũng không tính là quá thua thiệt."
Dương Gian khẽ quay đầu nhìn.
Hắn không dám đến gần căn phòng kia.
Bởi vì ở phía sau cánh cửa kia không còn là Liễu Thanh Thanh, mà chính là một con lệ quỷ khủng bố.
Căn phòng kia tồn tại cấm chế, ngăn cách toàn bộ mọi người, không thể bước vào.
Lúc này có khóa hay không khóa phòng đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi chỗ này không còn giá trị để ở lại, hắn liền trở về theo đường cũ. Lách qua đám người quỷ dị kia, hắn trở lại giữa đại sảnh.
Chu Đăng vẫn đứng yên tại chỗ, thấy hắn trở về liền hiếu kỳ hỏi.
- Đội trưởng Dương, cậu đã trở về rồi? Vừa rồi bên kia đã phát sinh chuyện gì, vì sao không có động tĩnh?
Nhưng khi nói chuyện, ánh mắt của hắn ta lại dừng ở trên chiếc vòng tay màu đỏ đậm trong tay Dương Gian.
Dương Gian hỏi:
- Không có động tĩnh? Không phải chứ? Chỗ bên kia, tôi gặp phải Liễu Thanh Thanh. Tuy nhiên đó không phải là Liễu Thanh Thanh, cô ta bị lực lượng linh dị ăn mòn. Có một đoạn ý thức không thuộc về cô ta đang nói chuyện với tôi, mấy người không nghe thấy à?