Ưng Ca thấy vậy, liền quay đầu nhìn về phía thi thể của Đại Mạnh, sau đó nói:
- Đại Mạnh, hắn ta chết rồi.
Người đưa thư tầng bốn lại chết thêm một người.
Hiện tại Dương Tiểu Hoa còn chưa rõ sống chết, mà hắn ta cũng đang gặp nguyền rủa gần chết, như vậy chỉ còn lại hai người Lý Dương và Dương Gian.
Nói cách khác, bỏ qua hai người Lý Dương và Dương Gian là mãnh nhân, cố ý xâm nhập vào trong bưu điện quỷ ra, toàn bộ người đưa thư đều đã chết sạch.
Dương Gian khẽ liếc qua một cái, lạnh lùng nói:
- Hắn ta quá xui xẻo, lại bị lệ quỷ để mắt đến, phát động một loại quy luật giết người hẳn phải chết nào đó. Tang phục không phải có thể ngăn cách được tập kích của lệ quỷ, nó chỉ ngăn cản phần lớn mà thôi. Cũng giống như thi thể của ông lão bên trong quan tài vậy.
- Giờ phút này lão ta đã khôi phục và ngồi dậy, nhưng cũng chỉ áp chế được phần lớn lệ quỷ. Còn lại một ít kia chúng ta phải đích thân đi xử lý.
Ưng Ca nói:
- Cho nên, dù ở ngày phúng viếng chúng ta đã hoàn thành mọi việc một cách chính xác, nhưng trong này vẫn còn tồn tại nguy hiểm. Dù vậy, tối thiểu nó cũng tốt hơn nhiều so với trước đây. Thực ra mà nói, Đại Mạnh mới là người đầu tiên chết một cách vô duyên vô cớ. Còn những người khác, mặc dù chết, nhưng đó là vì chúng ta phá hỏng cân bằng của cổ trạch gây ra.
- Nếu mọi thứ còn tiếp tục như này mà nói, sợ rằng cũng chỉ có cậu và Lý Dương là có thể leo lên tầng năm. Hai người có đủ thực lực để leo lên tầng năm. Dù là thư màu đỏ đậm cũng không làm khó được hai người.
Dương Gian nói:
- Không, vẫn còn một người nữa.
Ưng Ca nói:
- Là tôi sao? Tôi đã gặp phải nguyền rủa của hộp âm nhạc, không sống được lâu nữa.
Hiện tại hắn ta đã không còn quá nhiều kiêng kỵ, nên nói cứ nói, nên hỏi liền hỏi. Dương Gian đưa mắt nhìn về một phía.
- Liễu Thanh Thanh vẫn chưa chết, cô ta còn sống.
- Nhưng lúc này cũng còn chưa đến đầu thất. Dù cho cô ta còn sống đi nữa, đó cũng chỉ là tạm thời.
Ưng Ca thở dài, hắn ta cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi.
Bởi vì nhiệm vụ đưa thư lần này quả thực khó khăn, cực kỳ khó khăn.
Mặc dù theo như lý luận mà nói, người bình thường hoàn toàn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, đưa thư thành công. Nhưng những điều kiện để thành công kia lại quá hà khắc. Một bước đi sai, nếu muốn uốn nắn trở lại liền phải trả giá cực kỳ nặng nề. Thậm chí có thể khiến cả đám phải đoàn diệt.
Dương Gian không trả lời hắn ta, mà đi đến bên cạnh thi thể của Đại Mạnh. Nhấc thi thể lên, sau đó đi đến sân vườn và ném ra bên ngoài.
Nhưng trước đó, Dương Gian vẫn gỡ bộ tang phục trên người hắn ta ra, sau đó ném cho Chu Đăng.
- Đừng nói là tôi không chiếu cố cậu. Tiếp theo đây, hẳn tôi sẽ còn cần đến lực lượng linh dị của cậu. Nhưng nếu cậu dám làm loạn mà nói, tôi sẽ trực tiếp chém đứt đầu cậu không một chút do dự.
Hắn không hề lưu tình, trực tiếp cảnh cáo Chu Đăng.
Bởi vì Dương Gian sợ tên này cầm được tang phục sẽ lại chạy loạn khắp nơi.
Hiện tại đám người đã chết gần hết, không còn lại mấy, đúng là không thể chịu nổi giày vò. Vả lại, khoảng cách đến đầu thất đang càng ngày càng gần, cổ trạch sẽ trở nên càng hung hiểm. Ngay cả Dương Gian cũng không dám chắc rằng bản thân có thể ứng phó được với mấy ngày sau.
Sau khi nhận lấy tang phục, Chu Đăng vừa cười vừa nói:
- Dội trưởng Dương, xem ra cậu vẫn chưa yên tâm về tôi.
Dương Gian nói:
- Không sao, dù gì cậu cũng sẽ không có cơ hội để quấy rối thêm lần thứ hai nữa.
Nếu trong mấy ngày cuối cùng này mà hắn ta dám làm loạn, Dương Gian chắc chắn sẽ ra tay, không một chút do dự.
Sau đó Dương Gian lại nói với những người còn lại.
- Tiếp tục thủ, tôi cũng không tin chúng ta chịu không nổi ngày này.
Sau khi xảy ra tình trạng lực lượng linh dị bị mất khống chế, bên trong cổ trạch lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Hiển nhiên là do hắn đã xử lý hết những lệ quỷ có năng lực hoạt động, Đồng thời cánh tay màu đen đang đặt trên chiếc ghế bành kia cũng không còn đủ năng lực để hành động nữa.
Nó bị chặt đứt mất năm ngón tay, ghép hình bị phá vỡ, hiển nhiên cấp độ khủng bố đã giảm xuống.
Hiện tại, ngay cả việc di chuyển chiếc ghế bành màu đen kia nó cũng không làm được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ giống như những lệ quỷ khác.
Chỉ cần lệ quỷ không cử động, đám người coi như an toàn.
Dù lệ quỷ và đám người Dương Gian cách nhau chỉ mấy mét.
Đám người vừa chờ đợi vừa đếm lấy thời gian.
Sáu giờ sáng, bảy giờ, tám giờ…
Một giờ tiếp lấy một giờ trôi qua. Nhưng bên trong cổ trạch lại không cảm giác được thời gian đang trôi. Bởi vì, bất kể là ngày hay đêm, không gian ở bên trong chỗ này vẫn giống như vậy, tối tăm, kiềm nén. Vì thế đám người chỉ có thể thông qua đồng hồ, điện thoại di động để xác nhận thời gian.