Đám người thử ước lượng một chút về tốc độ mất cân bằng ở trong cổ trạch.
Nhưng kết quả lại khiến cho người ta phải thất vọng.
Dựa theo trước mắt loại tình huống này đến xem lời nói, ông lão bên trong cỗ quan tài màu đỏ đậm không thể nào duy trì cân bằng trong quãng thời gian 24 giờ. Khả năng chừng 6 giờ tối ngày hôm nay, bọn họ sẽ bắt đầu gặp phải hung hiểm. Lệ quỷ bên trong cổ trạch sẽ tiếp tục hoạt động. Đến lúc đó, mấy người còn lại trong này sẽ bị chúng cắn nuốt.
Cho dù là Dương Gian, ở trong tình cảnh như vậy cũng không thể nào sống sót.
Mà theo như bọn họ suy đoán, nguyên nhân khiến cổ trạch bị mất cân bằng sớm như vậy là do lệ quỷ từ trên xe buýt quỷ xâm nhập vào, khiến cán cân bên trong cổ trạch bị chênh lệch.
Ngay từ lúc đầu, sự chênh lệch này còn chưa thể hiện rõ ràng. Nhưng theo thời gian trôi qua, hậu quả do sự mất cân bằng này biểu hiện càng ngày càng nghiêm trọng. Một khi đạt đến giới hạn, mọi chuyện sẽ bắt đầu bùng phát, không thể ngăn cản nổi.
- Còn có biện pháp nào để nghịch chuyển tình thế vào lúc này nữa không?
Phiền Hưng mở miệng hỏi. Hiện tại hắn ta tỏ ra khá bất an, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Lý Dương khẽ động.
- Muốn thay đổi cục diện hiện tại cũng chỉ còn một cách. Đó chính là tìm ra lệ quỷ khiến cho cổ trạch bị mất cân bằng, đồng thời giam giữ, xử lý hoặc là hạn chế nó. Khiến cho con quỷ kia không thể ảnh hưởng đến chỗ này. Kể từ đó cân bằng sẽ khôi phục. Nhưng đây chỉ là biện pháp trị ngọn chứ không phải trị gốc.
- Bởi vì cân bằng đã bắt đầu mất đi hiệu lực. Điều này chứng tỏ quỷ trong cổ trạch sẽ sớm hành động. Dù quỷ chỉ hành động sớm nửa giờ, chúng ta cũng phải thủ vũng lập tức tập kích 30 phút.
- Còn nếu là một giờ, vậy chúng ta sẽ phải chống đỡ một giờ.
Phiền Hưng có chút sợ hãi.
- Như vậy sao có thể được, nửa giờ, một giờ? Trong ngày gác đêm chúng ta còn chưa cầm cự nổi mười phút. Phải biết hôm nay còn nguy hiểm hơn ngày gác đêm rất nhiều.
- Chúng ta nên trốn đi. Nhân lúc cổ trạch còn chưa bị mất khống chế mà chạy khỏi chỗ này. Nói không chừng chúng ta còn có cơ hội sống sót.
Lý Dương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía Dương Gian.
Là đi hay ở đều do Dương Gian quyết định.
Hắn ta tin tưởng vào đội trưởng.
Chình vì tin tưởng nên hắn ta mới không chết, mà có thể sống sót cho đến giờ. Nếu ngay cả đội trưởng cũng không nghĩ ra cách, hoặc là không có lòng tin, vậy cũng không cần hi vọng gì ở người khác.
Dương Gian trầm mặc, sau một hồi suy nghĩ, hắn mới mở miệng nói:
- Thực ra vẫn còn một biện pháp.
Phiền Hưng tỏ ra khiếp sợ nhìn về phía Dương Gian, bộ dạng cứ như đang nhìn một con quỷ vậy.
Ở trong tình huống tuyệt vọng như hiện tại mà vẫn còn cách?
Không phải là cậu đang đùa đó chứ? Hay là cậu cố ý nói như vậy để trấn an mọi người?
Mặc dù hiện tại trong này không còn thừa lại mấy người. Ban đầu có chừng mười mấy người đi vào cổ trạch, nhưng hiện tại đã chết gần hết. Nên không còn cần thiết phải ổn định nhân tâm nữa.
- Biện pháp của cậu là gì?
Chu Đăng khẽ sờ sờ cằm, giọng điệu khá bình tĩnh, không chút lo lắng.
Tâm tình của hắn ta lúc này khá tốt, bộ dạng cứ như đã ngộ ra sinh tử, không còn quan tâm nữa vậy.
Với loại tâm tính như vậy cũng không khó hiểu khi hắn ta được đề danh làm đội trưởng.
Dương Gian nhìn Lý Dương rồi nói:
- Mở ra cánh cửa kia, đem toàn bộ lệ quỷ trong nhà đưa qua. Có thể đưa được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chúng ta cần nhân lúc cổ trạch còn chưa bị mất khống chế để làm việc này.
Sắc mặt Lý Dương biến đổi.
- Nếu mở ra cánh cửa kia quá lâu mà nói, nó sẽ thả ra lệ quỷ. Nếu ngày hôm nay chúng ta dùng đến nó, vậy phía sau đó, lệ quỷ sẽ tụ tập đến xung quanh cửa rất nhiều. Khi đó, đến tận đầu thất chúng ta không còn cách nào sử dụng cánh cửa kia một cách tùy tiện được nữa.
Hắn ta biết ý nghĩ của đội trưởng.
Ý nghĩ này rất tốt, có thể phá vỡ được cục diện ở trước mắt.
Nhưng cần phải trả cái giá khá lớn.
Cái giá này chính là bọn họ phải từ bỏ cơ hội rút lui khỏi cổ trạch. Đây là được ăn cả ngã về không. Mấy ngày sau đó, một khi bọn họ chống không nổi mà nói, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết ở chỗ này.
Dương Gian nói:
- Không nên quan tâm nhiều như thế. Hiện tại chỉ còn cách đi một bước tính một bước. Nếu lúc này mà không sử dụng đế cánh cửa kia, nhiệm vụ ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị thất bại. Với lại, đến lúc đó, khả năng chúng ta còn có thể sử dụng giấy viết thư để rút lui. Khi hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ giấy viết thư sẽ có tác dụng, không cần thiết phải quá tuyệt vọng. Lý Dương, không cần du dự, lập tức động thủ.