Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2147 - Chương 2147: Bất Mãn

Chương 2147: Bất Mãn

Vẻ mặt của Chu Đăng cũng trở nên nghiêm túc.

- Tôi cũng để ý đến. Lúc trước còn tưởng rằng đó là do trùng hợp. Nhưng sau khi để ý liền phát hiện không đúng. Dường như mấy con quỷ kia ăn xong lại bắt đầu…Đói.

Lý Dương biến sắc:

- Điều này có nghĩa là thời gian quỷ ăn no từ một hạt cơm đã hết, nên cần tiêu hao đến hạt thứ hai. Trước đó tôi đã lo lắng về chuyện này rồi. Rõ ràng cơm là vật phẩm tiêu hao, giống như quỷ nến hay búp bê thế mạng, đều là có thời hạn.

- Hiện tại chúng đã hết thời gian phát huy tác dụng?

Ưng Ca nhìn đống cơm quỷ dị ở trong tay đang không ngừng giảm bớt, sau đó khẽ suy tư.

Liễu Thanh Thanh nói:

- Loại tình huống này không tính là đặc biệt. Trước đó tôi cũng từng tiếp xúc qua loại vật phẩm có giới hạn thời gian. Nhưng hiện tại thứ khiến tôi lo lắng lại là một chuyện khác.

Lý Dương, Chu Đăng, Ưng Ca đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Mặc dù Liễu Thanh Thanh không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều đã đoán ra được ít nhiều.

- Ba bát cơm này liệu có đủ để giữ tính mạng cho tất cả chúng ta không?

Cuối cùng cô ta cũng vẫn nói ra một vấn đề tương đối tàn khốc.

Cơm không đủ, chắc chắn sẽ có người bị lệ quỷ tập kích. Đây là chuyện bình thường, không cần hoài nghi.

Nhưng ở chỗ này, tính cả Dương Gian nữa là có năm người.

Năm người, ba chén cơm.

Trước mắt, thời gian còn sớm, quỷ còn đang tiêu hao cơm dính máu. Nhưng nếu mọi việc cứ tiếp tục như này nữa, sẽ có một chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra.

Đó chính là cơm bị hết trước khi thời gian chuyển sang ngày thứ sáu.

- Trước đó tôi cho rằng cơm dính máu có thể loại bỏ lập tức trong cổ trạch. Nhưng hiện tại xem ra suy đoán kia của tôi đã sai.

Dương Gian đưa mắt nhìn qua đám người.

Chu Đăng nói:

- Giả sử ba bát cơm này không đủ để cho năm người chống đỡ đến ngày thứ sáu. Như vậy chúng ta cần phải để cho một hai người gì đó ngừng sử dụng cơm. Nếu không làm như vậy mà nói, không chừng tất cả mọi người sẽ tiêu hao hết cơm trước khi thời gian đến. Bởi vậy, vấn đề hiện tại của chúng ta chính là, hi sinh hai người để giữ mạng mấy người còn lại, hay là mọi người cùng ôm nhau chết chùm.

- Đây là một vấn đề cần suy nghĩ kỹ. Dội trưởng Dương, cậu nói ra ý kiến của cậu đi.

Mặc dù đang nói đến một vấn đề cực kỳ tàn khốc, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mỉm cười, giống như không thèm để ý.

Nếu đổi lại là tại thời điểm ngày đầu tiên, khi hơn mười vị ngự quỷ nhân mới tiến vào cổ trạch mà xảy ra chuyện như này, vậy chỉ sợ mọi người sẽ sống mái với nhau. Nhưng hiện tại đã là ngày thứ năm, người cũng chết gần hết, chỉ còn lại có mấy mống.

Dương Gian nói với giọng điệu lạnh như băng.

- Ưng Ca, cậu trước tiên ngừng sử dụng cơm.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh khẽ động.

Ưng Ca cười khổ nói:

- Tôi không có ý kiến. Sử dụng hết mấy hạt cơm này tôi sẽ không lại sử dụng thêm.

Hắn ta mở bàn tay ra, bên trong chỉ còn thừa lại một ít, không nhiều, mà theo thời gian trôi quá, chúng còn không ngừng giảm bớt.

Những người khác thấy vậy cũng không nói gì.

Ưng Ca gặp phải nguyền rủa của hộp âm nhạc, sống không được bao lâu. Với lại bản thân hắn ta cũng đã bị lệ quỷ ăn mòn. Có thể sống sót là nhờ vào xúc xắc quỷ, nếu không thân thể hắn ta đã bị lệ quỷ xé thành mảnh nhỏ.

Bởi vậy để cho hắn ta tiếp tục dùng cơm là một loại lãng phí.

Nói thì nói thế.

Nhưng đã là người thì đều có tư tâm. Trong mấy ngày này, Ưng Ca coi như đã rất nỗ lực, đưa đến tác dụng then chốt rất nhiều lần. Cố gắng lắm hắn ta mới đi đến ngày thứ năm, hiện tại liền phải từ bỏ, làm như vậy không khỏi có chút quá tàn nhẫn.

Liễu Thanh Thanh hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Anh hẳn nên tranh thủ một chút. Mọi việc chưa chắc đã đúng như những gì bọn họ nói, cơm sẽ bị hao hết. Nói không chừng, đến cuối cùng cơm vẫn còn dư.

Ưng Ca lắc đầu nói:

- Đây là lựa chọn chính xác nhất. Với lại tôi cũng sống không lâu, mặt khác, ở chỗ này không phải do tôi hay cô làm chủ.

Hắn ta đúng là rất không cam tâm. Nhưng lý trí lại nói cho hắn ta biết, bản thân cần hiểu rõ thực tế, tiếp nhận hiện thực.

Bởi vì chỉ cần Dương Gian còn tồn tại, tất cả mọi người nhất định phải tuân thủ theo mệnh lệnh của hắn. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ ra tay quét sạch những nhân tố không ổn định.

Liễu Thanh Thanh nhìn về phía Dương Gian, dường như rất bất mãn.

- Cô không cần nhìn tôi với ánh mắt đó. Nếu không có tôi, người bên trong căn phòng này đã chết sạch. Ưng Ca không sống qua ngày hôm nay. Cho nên việc tôi làm chỉ là ở thời điểm chính xác đưa ra lựa chọn chính xác mà thôi. Nếu cô cảm thấy quyết định của tôi là sai, vậy cô có thể thử sống mái với tôi. Chỉ cần cô thắng, cô sẽ là lão đại ở chỗ này. Đến lúc đó, tất cả mọi người đương nhiên sẽ nghe theo sự an bài của cô.

Bình Luận (0)
Comment