Quỷ không thể tùy tiện xóa bỏ bức tượng gỗ kia, cũng không dễ xóa đi bộ sườn xám.
Chỉ là dưới sự ảnh hưởng của lực lượng linh dị, thân thể Liễu Thanh Thanh đang dần biến mất.
Mặt cô ta trở nên mơ hồ, ngũ quan đã không còn nhìn rõ. Một khi mặt cô ta biến mất, vậy cũng là hoàn toàn chết đi. Thân thể dù còn lưu lại cũng không để làm gì. Đây chẳng qua là thân thể do lực lượng linh dị xây dựng nên, nó không có liên quan gì với cô ta hết.
Mà ở bên cạnh của bà lão kia, thân hình của bà lão thứ hai càng lúc càng rõ ràng.
Liễu Thanh Thanh nói đúng, cô ta chỉ có thể chống đỡ một lúc, không thể kéo dài quá lâu.
Giờ phút này, nghe được lời Chu Đăng nói, Liễu Thanh Thanh vội vàng lùi ra sau, không chút do dự rời xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của lệ quỷ.
Nhưng bà lão âm u đầy tử khí kia vẫn không chịu buông tha Liễu Thanh Thanh. Cô ta vừa lui, bà lão kia liền tiến đến.
Nhưng Chu Đăng lại vượt qua Liễu Thanh Thanh, trực tiếp đứng chắn trước mặt của cô ta.
Quỷ lập tức dừng bước.
Giờ phút này, mục tiêu tập kích đã bị di chuyển. Lực lượng linh dị muốn xóa bỏ Liễu Thanh Thanh tiêu tán, nhưng Chu Đăng lại bị ảnh hưởng.
Chu Đăng không dám chần chờ, lập tức quay đầu rời khỏi con đường đất nhỏ, tiến về phía khu rung bên cạnh.
Quỷ cũng đi theo, tự động rời khỏi con đường đất, đuổi theo phương hướng Chu Đăng rời đi.
- Thành công. Chuyện còn lại giao cho đội trưởng Dương cậu.
Chu Đăng khẽ quay đầu nhìn, để lại một câu, sau đó thân hình liền nhanh chóng bị sương mù u ám bên trong khu rừng cắn nuốt, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Khu rừng già này có gì đó quái lạ, rất dễ khiến cho người ta mất tích, xem như ngự quỷ nhân đi vào cũng không tìm thấy đường ra.
Nhưng biến mất không chỉ mỗi Chu Đăng, còn có bà lão đang bám theo phía sau hắn ta.
Một người một quỷ cứ thế đi vào trong khu rừng.
Trên con đường đất nhỏ, không còn ai ngăn cản đường tiến lên của đám người nữa.
Những người còn lại chứng kiến hết mọi thứ, đều trầm mặc không nói.
Không thể đối phó với quỷ, bọn họ chỉ có thể dùng hạ sách, hi sinh một người hấp dẫn lệ quỷ rời đi.
- Lập tức xuất phát, không nên lãng phí thời gian.
Dương Gian hít một hơi thật sâu, lập tức điều chỉnh trạng thái. Sau đó cúi người nhấc cỗ quan tài màu đỏ đậm lên.
Quỷ ảnh cũng hiện ra phía dưới quan tài, đề phòng nó rơi xuống.
Không còn thời gian để cảm khái cho sự hi sinh cùa Chu Đăng.
Hắn lập tức xuất phát.
Bởi vì trong lòng Dương Gian hiểu, dù cho Chu Đăng dẫn quỷ rời đi, đó cũng chỉ là tạm thời. Một khi con lệ quỷ kia xử lý xong Chu Đăng, nó sẽ lập tức quay trở về nơi này.
Bà lão kia cực kỳ quỷ dị.
Hành động của bà ta hoàn toàn không giống với lệ quỷ bình thường. Đó không phải là du đãng một cách không có mục đích, mà là có một loại ý thức đặc thù nào đó đang chi phối hành động của nó.
Có lẽ giống như suy đoán lúc trước của hắn.
Người đang khống chế quỷ, quỷ cũng đang khống chế người.
Con lệ quỷ này khả năng đã có được một ít đặc thù của người sống.
Liễu Thanh Thanh cũng nhìn về phía Chu Đăng đang biến mất sau khu rừng. Cô ta không nói chuyện, chỉ lần nữa cõng lấy thi thể của Ưng Ca rồi đẩy nhanh tốc độ.
Thoát ly khỏi sự ăn mòn của lực lượng linh dị.
Thân thể cô ta đang dần dần khôi phục. Vốn dĩ chiếc sườn xám bị phai màu lần nữa trở nên tươi đẹp.
Dương Gian chứng kiến hết mọi thứ, trong lòng không ngừng tự hỏi.
"Lực ảnh hưởng của bà lão này không đủ hoàn toàn. Nếu đổi lại là bà lão bên trong căn phòng 301 kia mà nói, sau khi bị ảnh hưởng, thân thể không thể nào khôi phục. Mà là một loại ảnh hưởng không thể nào nghịch chuyển. Xem ra khi con quỷ này không ở hiện tại, mức độ khinh khủng của nó giảm đi ít nhiều."
Hắn đã trải qua hai lần bị xóa bỏ, nên ít nhiều trong lòng cũng có chút hiểu biết.
Giờ phút này Dương Tiểu Hoa có chút thở phì phà phì phò. Cõng Lý Dương đi đường dài như vậy, cô ta đã bắt đầu có chút mệt mỏi.
Mặc dù thể lực của cô ta không tệ, sau khi trở thành người đưa thư, cô ta từng chú ý rèn luyện thân thể.
Thế nhưng thân thể bình thường là có cực hạn.
Thể lực của cô ta đã sắp đến cực hạn, gần như không thể đi chuyển.
Tuy nhiên, Dương Tiểu Hoa vẫn cắn răng kiên trì. Loại mệt mỏi thân thể này không tính là gì. Bởi vì cô ta biết, bản thân vẫn còn sống, còn có thể cảm nhận được mệt mỏi. So với những người khác mà nói, cái này đã rất may mắn.
Lý Dương thấy đầu cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh liền nói:
- Thả tôi xuống đi. Mặc dù tôi không thể di chuyển, nhưng có thể nằm ở trên quan tài.
Dương Tiểu Hoa lập tức cự tuyệt.
- Không, không cần, tôi còn có thể kiên trì.
Lý Dương thấy vậy cũng không nói gì thêm.
Đám người càng ngày càng ít.