Quyết định của Chu Đăng có hơi nằm ngoài dự kiến của Dương Gian. Tên này vậy mà chủ động đi nhận lấy nhiệm vụ gần như phải chết, hấp dẫn lệ quỷ rời đi.
Dương Gian cực kỳ kinh ngạc, ngay cả Dương Tiểu Hoa và Lý Dương ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ khó có thể tin.
Bọn họ đều cảm thấy, với tính cách và biểu hiện từ đầu đến giờ của Chu Đăng, rất có khả năng tên này sẽ không chịu tiếp lấy nhiệm vụ. Với lại, nhiệm vụ đưa thư lần này cũng không liên quan gì với hắn ta cả. Nếu muốn mà nói, hắn ta hoàn toàn có thể quay đầu rời đi, không sao hết.
Nhưng hắn ta vẫn làm như vậy.
Dương Gian nhíu mày.
- Vì sao?
Chu Đăng tỏ ra kinh ngạc đối với câu hỏi của Dương Gian.
- Sao chăng cái gì? Ở chỗ này, tôi là người thích hợp nhận nhiệm vụ này nhất, đúng không? Người đưa thư tên là Liễu Thanh Thanh kia không thể chống đỡ được quá lâu. Hiện tại, đừng nói cô ta không muốn, dù muốn nhận nhiệm vụ cũng không thể đi được quá xa. Người thực sự thích hợp mạo hiểm làm mồi nhử cũng chỉ có đội trưởng Dương cậu cùng với tôi.
- Hai chọn một mà nói, tôi chết ở chỗ này không phải sẽ có giá trị cao hơn hay sao? Dù sao bên phía tổng bộ cũng không cho phép một nhân vật cấp đội trưởng đi làm mồi nhử để cứu một đám ngự quỷ nhân bình thường. Đây không phải là muốn hay không muốn, mà chính là có giá trị hay không?
- Theo tôi thấy, dù cậu đi làm mồi nhử, mấy người bọn tôi có thể sống sót qua ngày hôm nay. Nhưng ngày mai thì sao? Không có cậu mà nói, khả năng mấy người còn lại có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này là không lớn.
- Cho nên, bất kể về tình hay về lý, tôi đều là người thích hợp nhất.
Dương Gian nói:
- Cậu không có một chút ý kiến nào hay sao?
- Tôi có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay không không quan trọng. Điều quan trọng chính là những người còn lại liệu có sống sót được không. Tôi cũng từng trải qua không ít lần phải hi sinh thành viên để cứu vớt đoàn đội… Cái thế giới này chính là tàn khốc như vậy. Không ngộ ra được điều này sẽ không có tư cách sống sót. Đội trưởng Dương cậu không phải cũng tự nguyện ném xúc xắc với tôi để quyết định ai là người hi sinh hay sao?
Nói đến chỗ này, Chu Đăng hơi trầm mặc, thần sắc có chút thương cảm.
Hắn ta dường như đã trải qua chuyện tương tự.
Khi phải đối mặt với chuyện linh dị, không thể không có người hi sinh.
Chỉ là một lần kia, Chu Đăng không phải là người bị hi sinh, hắn ta là người sống sót.
Chu Đăng cười nói:
- Ngay tại thời điểm cậu đưa ra xúc xắc tôi liền biết, chúng ta cùng là một loại người. Tại thời điểm cần chết sẽ không chút do dự xông ra chết. Chỉ là còn cần phải xem xem liệu có đến lúc hay không.
- Tôi đã đọc qua hồ sơ về chuyện linh dị quỷ chết đói của thành phố Đại Xương. Đội trưởng Dương cậu rất xuất sắc. Nếu vì cứu một nhân vật như cậu mà phải hi sinh, thì cái chết này của tôi cực kỳ đáng giá. Dù sao ngự quỷ nhân sớm muộn gì cũng có ngày phải chết. Cho nên, nếu có thể chết một cách có giá trị như này, thì có gì phải phàn nàn chứ.
Nói xong, Chu Đăng liền gỡ tấm mặt nạ da người xuống, sau đó đưa cho Dương Gian.
- Thứ này tôi không cần nữa, cậu giữ lấy đi.
- Không cần, đối với tôi mà nói, nhiều hay ít đi một món vật phẩm linh dị không có quá nhiều tác dụng. Cậu đã quyết định làm mồi nhử, vậy tiếp tục đeo nó, phối hợp thêm giấy vàng, khả năng cậu còn có cơ hội ngủ say lần thứ hai.
Dương Gian đưa mắt nhìn về phía khu rừng già.
Chỉ là ngủ say ở bên trong khu rừng kia, có lẽ cả một đời đều không có cơ hội tỉnh lại.
Nhưng ít ra đây cũng là một hi vọng.
Chờ đến khi hắn có năng lực, nói không chừng có thể chém đứt toàn bộ khu rừng, tìm đến Chu Đăng đang ngủ say, cứu hắn ta trở về.
Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán.
Có cơ hội làm được việc này không còn phải nhìn đằng sau.
- Hiểu.
Chu Đăng không nói thêm gì nữa, đeo lên mặt nạ da người, sau đó xuất phát.
Tốc độ di chuyển của hắn ta rất nhanh, đi rất gấp gáp, không muốn lãng phí thời giờ, thậm chí còn không có thời gian để nói một vài câu cảm khái.
Còn di ngôn.
Khi ở trên xe buýt quỷ Chu Đăng đã viết xong. Hiện tại không phải là lúc đi thảo luận mấy chuyện vụn vặt đó.
Hắn ta khẽ quát một tiếng.
- Liễu Thanh Thanh, cô lập tức rời đi, tôi qua dẫn con lệ quỷ kia tiến vào khu rừng.
Giờ phút này, bộ sưởn xám đỏ thắm trên người Liễu Thanh Thanh giống như đã bị oxi hóa, không còn màu đỏ tươi nữa, mà hiện ra màu xám trắng. Đồng thời mái tóc màu đen cửa cô ta cũng bị phai màu, hai chân trở nên mơ hồ. Nhưng phần lớn thân thể của cô ta không phải người sống, đó là một khuôn mặt không ngũ quan cùng cánh tay bằng gỗ.