Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2167 - Chương 2167: Động Tĩnh Cực Lớn

Chương 2167: Động Tĩnh Cực Lớn

Bà lão không có động tác.

Liễu Thanh Thanh cũng không động.

Nhưng sự biến hóa linh dị đã xuất hiện.

Màu đỏ đậm của bộ sườn xám trên người Liễu Thanh Thanh lập tức thay đổi, trở nên ảm đạm, cũ kỹ… Giống như nó đang bị oxi hóa, không còn tươi đẹp nữa.

Bà lão lựa chọn xóa bỏ Liễu Thanh Thanh.

Nhưng tốc độ xóa bỏ rất chậm.

Chiếc sườn xám kia rất đặc biệt, có thể chống đỡ lực lượng linh dị ăn mòn. Như vậy nó có thể giúp Liễu Thanh Thanh chống đỡ được một hồi.

"Lựa chọn ra tay vào lúc này sao?"

Dương Gian dừng lại, có chút suy tư đối với hành vi này của Liễu Thanh Thanh.

Cũng không hề cảm động.

Tất cả mọi người đều đang vì sống sót mà liều mạng.

Trước mắt chỉ là hợp tác tạm thời. Nếu lúc này mà chần chừ, do dự, muốn lùi bước mà nói, kết quả đương nhiên sẽ là tất cả mọi người cùng chết.

Đều đi đến bước này, những người sống sót không thể nào có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.

Dương Gian hỏi:

- Cô có thể chống đỡ bao lâu?

- Không rõ, có lẽ ba phút, có lẽ năm phút đồng hồ. Cậu nhất định phải nghĩ ra biện pháp trước khi tôi bị chết. Nếu không, một khi tôi bị xóa bỏ, cậu cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đó.

Liễu Thanh Thanh hít một hơi sâu, mặc dù cô ta không động. Nhưng việc đứng trước mặt bà lão kia đã là phát huy tác dụng lớn nhất.

Di chuyển mục tiêu tập kích của bà lão, tranh thủ thời gian giúp Dương Gian.

Dương Gian không nói thêm gì, lập tức lách qua bà lão và Liễu Thanh Thanh.

Ngay khi lách qua, hắn liền cúi xuống đất nhặt về một thứ.

Là một con búp bê gỗ cũ kỹ, phai màu.

Thứ này dường như đã rơi vào trạng thái ngủ say. Hai mắt đều nhắm chặt. Khả năng trong thời gian ngắn, nó sẽ không thể nào mở ra.

Hiển nhiên.

Con búp bê gỗ này đã đạt đến giới hạn. Nếu không vừa rồi Dương Gian cũng sẽ không bị bà lão kia để mặt đến một lần nữa.

Dương Gian nhanh chóng lùi lại gần cỗ quan tài màu đỏ, tụ tập lại với mấy người Chu Đăng, Dương Tiểu Hoa, Lý Dương.

- Đội trưởng.

Lý Dương hô một tiếng, trong ánh mắt đã toát ra rất nhiều tin tức.

Dương Gian không nói gì, chỉ nhìn quả bóng bay màu đỏ đậm trong tay Dương Tiểu Hoa, sau đó nhìn cỗ quan tài màu đỏ, rồi nhìn nhìn Chu Đăng…

Hắn đang gắn ghép toàn bộ tin tức lại với nhau, nhanh chóng suy tư, muốn tìm ra biện pháp ứng đối.

- Vô dụng thôi. Nãy giờ tôi đang suy nghĩ biện pháp, nhưng không tìm ra được cách nào hay. Lực lượng linh dị của tôi cũng không thể nào ảnh hưởng đến lệ quỷ không tồn tại. Có lẽ chúng ta sẽ bị con lệ quỷ này cản ở đây cho đến chết.

Chu Đăng biết ý tứ của Dương Gian, liền lắc lắc đầu, biểu thị bản thân cũng không có cách.

- Ầm!

Trong lúc nói chuyện, cỗ quan tài đỏ đậm trên mặt đất đột nhiên truyền đến tiếng động cực lớn. Tiếng va đập khiến cho quan tài khẽ lung lay.

Thi thể bên trong càng lúc càng không an phận.

Dương Tiểu Hoa nhìn một chút, con ngươi co rụt, cảm giác thân thể đang phát lạnh.

Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo.

Còn chưa xử lý được lệ quỷ cản đường, cỗ quan tài này đã không an phận.

- Nếu có người chủ động dẫn con lệ quỷ này đi mà nói, đây có lẽ là một cách.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, nói ra một phương án cực kỳ tàn khốc.

Cần hi sinh một người để hấp dẫn lệ quỷ rời khỏi con đường nhỏ, tránh phải đối kháng trực tiếp với nó.

Nhưng tình huống như hiện tại, gần như không có người nào nguyện ý đứng ra làm chuyện đó.

Chu Đăng sờ sờ cằm rồi nói:

- Biện pháp này cũng không tệ.

Hắn ta không cảm thấy biện pháp này có vấn đề.

Với tình huống như hiện tại, việc hi sinh là điều có thể lý giải.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Nhưng phương pháp này cần một người cực kỳ quan trọng đi chấp hành. Dương Tiểu Hoa không được, cô ta chỉ là người bình thường, vừa bước đến liền bị xóa bỏ, cử cô ta đi chẳng khác gì chịu chết. Lý Dương không thể hành động cũng không được. Như vậy chỉ còn lại tôi, cậu và Liễu Thanh Thanh, từ ba chúng ta chọn ra một người.

Liễu Thanh Thanh cắn răng nói:

- Dương Gian, tôi không biết làm chuyện như vậy. Tôi có thể giúp cậu trì hoãn thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không đi chết giúp cậu.

Hiển nhiên cô ta nghe được lời mấy người nói ở sau lưng.

Dương Gian nhìn Chu Đăng rồi nói:

- Như vậy chỉ còn tôi và cậu thôi.

Người đi hấp dẫn lệ quỷ nhất định phải là người tự nguyện.

Không thể bị ép buộc.

- Ném xúc xắc quyết định đi. Như vậy người nào đi cũng không thể đổi ý..

Dương Gian đưa ra một viên xúc xắc màu đỏ đậm.

Chu Đăng lắc đầu nói:

- Không cần, để tôi đi cho. Đội trưởng Dương cậu là nhân vật cấp đội trưởng, sao có thể chôn thây ở nơi quỷ quái này được. Chu Đăng tôi chỉ là một tên tiểu nhân vật, có chết cũng không đáng tiếc.

Thái độ của hắn ta tương đối khác thường, lại chủ động đáp ứng chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment