Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2178 - Chương 2178: Không Ổn Định

Chương 2178: Không Ổn Định

Dương Gian không muốn dừng lại, tiếp tục sử dụng khởi động lại.

Dựa vào thi thể của ông lão, hắn muốn nghịch chuyển nhiều thứ hơn.

Thế là, ở trong phạm vi của quỷ vực tầng thứ tám, đám người vừa xuất hiện kia dần dần lùi lại. Nó giống như một bộ phim đang bị tua ngược vậy. Tất cả mọi người không ngừng rút lui đến chừng mười phút đồng hồ trước, mười phút trước, mười hai phút trước…

Liễu Thanh Thanh, Lý Dương, Dương Tiểu Hoa cùng thi thể của Ưng Ca đều rút lui dọc theo con đường đất nhỏ.

Nhưng thi thể của Dương Gian không hề động, cỗ quan tài không động và cây trường thương nứt nẻ bên cạnh cũng vẫn nằm im.

Thế nhưng hai con lệ quỷ còn lại kia lại biến mất.

Bởi vì Liễu Thanh Thanh và Lý Dương đều sống, nên môi giới không thể tồn tại. Lúc này quy tắc bị xung đột, cho nên hai bà lão xâm lấn đến đây sau khi xóa bỏ bọn họ cũng không còn lý do để tồn tại.

Vì thế hai bà lão quỷ dị tàn khuyết kia đã biến mất khi Dương Gian khởi động lại và cứu sống đám người.

"Lúc trước thời gian khởi động lại của quỷ chết đói là 40 phút, đồng hồ quả lắc là 30 phút… Hiện tại, mình có thể duy trì khởi động lại được bao lâu?"

Dương Gian trầm mặc bất động, ở bên trong tám tầng quỷ vực, thời gian trôi qua rất chậm.

Nhưng đối với bên ngoài mà nói, tất cả chỉ như thoáng qua.

Mười lăm phút trôi qua.

Mười sáu phút qua đi…

Sau đó, một điểm mấu chốt xuất hiện.

Trên con đường đất nhỏ xuất hiện bóng dáng của Chu Đăng đang lùi ra từ khu rừng già quỷ dị. Hắn ta xuất hiện, đồng thời lần nữa trở lại bên cạnh đám người.

Nhờ Dương Gian khởi động lại mà Chu Đăng có thể được kéo trở về từ cái chết.

Hai mươi phút qua đi.

Khởi động lại vẫn còn tiếp tục.

Hai mươi lăm phút.

Dương Gian cảm thấy quỷ vực tầng thứ tám bắt đầu có chút không ổn định.

Giống như bị thứ gì đó quấy rối, thế giới màu đỏ đang sụp đổ tan tác.

"Đã đến cực hạn."

Trong lòng hắn hiểu rõ.

Mặc dù 25 phút chưa phải là cực hạn thực sự, nhưng Dương Gian đã tính ra được điểm giới hạn của hắn.

Cực hạn của hắn cùng lắm cũng chỉ có nửa giờ.

Hắn chỉ có thể nghịch chuyển nửa giờ, xa nữa liền bất lực. Bởi vì quỷ vực tầng thứ tám không thể duy trì lâu như vậy. Dù cho mắt quỷ không khôi phục lại, lực lượng linh dị của nó cũng chỉ làm đến bước này. Nhiều nhất là kiên trì khởi động lại đến phút thứ 30.

Muốn khởi động lại thời gian dài hơn, trừ phi hắn có loại năng lực khởi động lại thứ hai, chính là dùng mắt quỷ khởi động lại.

Nếu không Dương Gian sẽ không thể nào đột phá giới hạn này.

"Nhiêu đó đã đầy đủ."

Đứng ở bên trong quan tài, ông lão chậm rãi nhắm mắt.

Trong nháy mắt, tám tầng quỷ vực sụp đổ.

Bên trong bóng tối, ánh sáng màu đỏ chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.

Khởi động lại kết thúc.

Thời gian trở lại nửa giờ trước đó.

Khởi động lại đến nửa giờ trước.

Dù thời gian không quá dài, nhưng lại có thể thay đổi vận mệnh bị đoàn diệt của cả đám.

Nhưng Dương Gian không có cách nào nghịch chuyển xa hơn, không thể cứu những người đã bị chết ở bên trong cổ trạch trở về.

Mà hiện tại.

Mấy người Chu Đăng, Lý Dương, Liễu Thanh Thanh xuất hiện trên con đường đất nhỏ.

Bọn họ tỏ ra hơi sững sờ.

Chu Đăng nhìn hai tay trống rỗng có chút không hiểu.

- Quan tài đâu rồi? Rõ ràng vừa nãy tôi đang khiêng một cỗ quan tài màu đỏ rất lớn mà?

Trí nhớ trước đó của hắn ta biến mất, chỉ dừng lại ở nửa giờ trước.

Cho nên trong trí nhớ của Chu Đăng, lúc này hắn ta đang cùng Dương Gian khiêng quan tài.

Nhưng bên cạnh không có quan tài, cũng không có Dương Gian..

Lý Dương hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói.

- Vừa rồi tôi nhìn thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên một cái rồi biến mất. Đó là quỷ vực của đội trưởng. Có lẽ vừa rồi đội trưởng đã phát hiện ra điều gì đó.

Mặc dù chuyện này có hơi cổ quái, nhưng cũng không phải là không thể lý giải.

Chỉ cần mở quỷ vực ra, chỉ cần một giây là đã có thể thay đổi được rất nhiều chuyện. Cái này đối với hắn ta mà nói, đã là tập mãi thành quen.

Chu Đăng buồn bực nói.

- Là như thế sao? Vậy đội trưởng Dương đã mang quan tài chạy đi đâu rồi?

Liễu Thanh Thanh nhìn về phía trước:

- Chắc chắn không thể nào quay trở về, nên chỉ có thể ở phía trước.

Lý Dương nói:

- Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tiếp tục đi, chúng ta nhất định có thể gặp được đội trưởng.

Chu Đăng phàn nàn.

- Thật là, cũng không chịu nói trước một câu. Còn làm tôi tường rằng quan tài tự chạy mất rồi.

Một đám người mang theo vẻ nghi hoặc cùng không hiểu ở trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước.

Trên đường đi rất bình tĩnh, không có lực lượng linh dị quấy nhiễu, cũng không có lệ quỷ xuất hiện.

Đi lên phía trước thêm một đoạn, khi sắp sửa đến khu vực bãi đất trống, đám người liền nhìn thấy một cỗ quan tài màu đỏ nằm yên trên đường.

Bình Luận (0)
Comment