Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2179 - Chương 2179: Chật Vật

Chương 2179: Chật Vật

Mà giờ khắc này, Dương Gian một thân một mình ngồi tựa ở bên cạnh quan tài. Hắn hơi cúi đầu, giống như đang ngủ say. Ở bên cạnh hắn là một cây trường thương cắm sâu vào mặt đất, đứng sừng sững. Cảnh tượng ở đây giống như mọi thứ đã xảy ra từ rất lâu, chứ không phải chỉ vừa mới phát sinh.

Chu Đăng nói:

- Quả nhiên là ở chỗ này, hù chết tôi, tôi còn tưởng là quan tài màu đỏ đã biến mất nữa cơ.

Lý Dương vẫn được Dương Tiểu Hoa cõng ở trên lưng, hắn ta mở miệng nói:

- Cõng tôi qua đó nhìn thử một chút.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh thoáng động.

- Mấy người có cảm thấy Dương Gian hơi khác thường không… Hình như hắn đã chết.

Sắc mặt Lý Dương trở nên lạnh lẽo.

- Ngậm lại cái miệng thúi của cô đi.

Liễu Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, biểu thị sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Rất nhanh.

Đám người đến gần.

Bọn họ hết nhìn Dương Gian lại quay đầu nhìn quan tài ở bên cạnh.

Lúc này quan tài màu đỏ đã được đậy nắp, không có bất cứ dị thường nào. Trên người Dương Gian dính đầy bùn đất, giống như vừa mới vật lộn vậy. Bộ dạng của hắn có hơi chật vật, không biết trong quãng thời gian vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn bộ dạng của hắn, khả năng không gặp phải nguy hiểm mới đúng.

Lý Dương khẽ hô một tiếng.

- Đội trưởng.

Chu Đăng đi qua, đưa tay đẩy đẩy:

- Ê, đội trưởng Dương, cậu ngủ à? Hiện tại không phải lúc để ngủ đâu, chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong đó.

Không biết là do bị đánh thức hay là Dương Gian vừa mới tỉnh lại.

Hắn mở to hai mắt.

Hai con mắt đỏ au, che kín tia máu, trên mặt cũng để lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lý Dương hỏi:

- Đội trưởng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay sao?

- Không có việc gì, chẳng có gì xảy ra cả. Tôi chỉ bị một ít lực lượng linh dị quấy nhiễu mà thôi.

Dương Gian ngẩng đầu quan sát qua đám người.

Ánh mắt của hắn có chút phức tạp.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.

Chu Đăng nói:

- Không có việc gì thì tốt. Đoạn đường này đi không tệ, cực kỳ an toàn, không gặp phải nguy hiểm gì hết. Hiện tại cũng đã đến nơi, chúng ta cần nhanh chóng mang quan tài đi lấp, kẻo lại đêm dài lắm mộng.

Dương Gian đứng dậy.

Thân thể của hắn dường như chưa thích ứng được, vừa đứng dậy đang muốn bước lên trước một bước. Kết quả là chân không cử động được, thân thể hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất.

Chu Đăng lập tức đỡ lấy hắn.

- Nhìn qua bộ dạng của cậu có gì đó không đúng, không được tốt như lúc trước. Vừa rồi cậu đã gặp phải lệ quỷ tập kích? Hay là cậu phát hiện ra bên trong quan tài có gì đó không thích hợp?

Dương Gian giơ tay vỗ vỗ lấy bả vai của Chu Đăng.

- Không có gì đáng ngại. Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi. Lâu dài không có nghỉ ngơi nên khả năng thân thể xuất hiện một chút phản ứng.

Nói xong, hắn khẽ cử động thân thể một chút. Phải một lát sau, cảm giác khống chế thân thể quen thuộc mới dần dần khôi phục.

- Khiêng quan tài, tiếp tục đi thôi.

Sau đó, hắn rút ra cây trường thương màu vàng kim cắm trên đất rồi tiếp tục nhấc quan tài, tiến lên.

Chu Đăng thấy vậy, trong lòng có chút buồn bực:

"Vì sao hắn lại vỗ vỗ bả vai của mình? Mình và hắn quen thuộc như thế sao?"

Mang theo sự nghi ngờ này.

Một đám người đi đến chỗ cuối cùng, là một bãi đất trống hình tròn.

Phía trên bãi đất trống, năm ngôi mộ xếp theo thứ tự. Phía trên mỗi bia mộ đều khắc lấy một bức di ảnh trắng đen, nam có nữ có, có trẻ tuổi cũng có trung niên.

Tuy nhiên ngôi mộ thứ hai đã bị sụp đổ.

Nhưng ở bên cạnh tòa mộ thứ năm lại dựng đứng một cây xẻng sắt cũ kỹ.

Chỗ kia cắm cây xẻng sắt, dường như đang ám chỉ vị trí của ngôi mộ thứ sáu.

Xẻng sắt không phải là vật phẩm linh dị, chỉ là một món đồ bình thường, tương đối cũ kỹ mà thôi. Điểm này Chu Đăng và Dương Gian đã xác minh từ mấy ngày trước.

- Bắt đầu đào đi, đào nhanh chôn nhanh.

Chu Đăng vén tay áo, cầm lấy xẻng sắt, trực tiếp liền xúc xuống.

Cạch!

Một xẻng này giống như đụng phải thứ gì đó, thứ này khá cứng rắn.

- Thứ gì?

Chu Đăng lập tức đào bùn đất xung quanh, sau đó nhìn một chút. Đây là một tấm bia mộ bằng đá xanh, phía trên là một mảnh trống trơn, không có chữ viết, cũng không có di ảnh.

- Thì ra là một tấm bia mộ. Lão già này chuẩn bị đầy đó đó chứ, ngay cả bia mộ của bản thân cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Hắn ta dịch tấm bia mộ sang một bên, sau đó tiếp tục đào.

- Mấy người cứ làm đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút.

Dương Gian không động thủ, mà chọn một ngôi mộ, sau đó ngồi dựa lưng vào tấm bia, định nghỉ ngơi một lúc.

- Tôi cũng chuẩn bị chôn Ưng Ca.

Liễu Thanh Thanh buông thi thể của Ưng Ca xuống, sau đó định đào một cái hố ngay bên cạnh để chôn thi thể của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment